Hát với nhau.

Đêm nào cũng vậy, tầm 8 giờ là chương trình 'Hát với nhau' của quán bắt đầu. Cô 'em-xi' mặt hoa da phấn bước lên sân khấu, giọng đon đả: 'Chào mừng quý khách... Ngay từ bây giờ, quý khách có thể đăng ký bài hát trình bày tối hôm nay cho chúng tôi...



Chủ nhật nên quán đông, khách đã ngồi gần như chật kín. Khi lão bước vào, lúng túng mất một lúc mới tìm ra chỗ. Nhiều cặp mắt của đám trẻ đang trộm nhìn lão. Một ông già U60 đến chỗ đây vào giờ này làm gì nhỉ? Phải, làm quái gì nhỉ?


- Bác dùng gì ạ?


Phục vụ bàn chìa Me-nu cho lão. Lão lướt từ trên xuống dưới, ấp úng gọi:


- Cà-phê đá...


Nhìn qua bàn bên cạnh, chàng thanh niên chắc chỉ đáng tuổi con trai lão đang lật giở lia lịa mấy trang trong cuốn sổ bài hát dày cộm. Người ta đăng ký bằng cách ghi lại dãy số bài muốn hát từ trong sổ vào tờ giấy. Xong xuôi chỉ việc đưa cho người phục vụ. Chờ đợi cô "em-xi" giới thiệu. Và hát, vậy thôi.


- Ngay sau đây xin được trân trọng giới thiệu giọng ca của anh Thanh, với bài hát Cầu vồng khuyết.


Anh Thanh từ bàn đi tới sân khấu, tiếng nhạc quen thuộc của bài "hit" cất lên rộn ràng.


Với lấy mi-cờ-rô, anh Thanh "vô" rất ngọt:


- Ai đã yêu một lần, đều hạnh phúc với người mình yêu. Ai đã yêu một lần, đều trải qua cay đắng của tình yêu...


Lão vừa nghe vừa gật gù.


- Cà-phê của bác.


Cậu nhân viên nhẹ nhàng đặt ly nước xuống mặt bàn bằng thủy tinh. Đang tính quay đi thì nghe lão gọi:


- Này cháu...


- Dạ, bác cần gì?


- Bác muốn đăng ký bài hát, làm thế nào?


Lão nhận được một nụ cười mỉm chi.


- Bác đợi cháu một chút!


Chắc là đi lấy sổ và giấy bút, lão nghĩ. Quả thật vậy, cậu nhân viên nhanh chóng trở lại với tất cả những thứ ấy trên tay.


- Bác chọn bài ghi vào giấy rồi đưa cho cháu ạ!


- Ừ, để bác xem...


Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, chữ lại lí nha lí nhí. Lão vớ trong túi cặp kính đeo vào.


Toàn nhạc trẻ, những tựa đề lạ hoắc. Săm soi thêm một lúc nữa, lão mới ghi mấy con số vào tờ giấy.



Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của bao nhiêu đôi mắt ngồi bên dưới. Anh Thanh cười thật tươi, trả lại mi-cờ-rô bước xuống, nhường chỗ cho một vị khách khác tiếp tục "giao lưu văn nghệ". Tiếng cô "em-xi" lại lảnh lót:


- Vâng, xin cảm ơn phần trình diễn đầy cảm xúc của anh. Và sau đây là tiếng hát của chị Hồng với giai điệu sâu lắng của Ước gì. Xin mời quý vị cùng lắng nghe...


Người phụ nữ với thân hình đẫy đà xuất hiện trên sân khấu. Lão nghe vài tiếng cười khúc khích kề bên tai. Bản thân lão cũng nhoẻn miệng cười.


Vậy mà giọng hát ấy vừa cất lên, nụ cười trên môi lão đã tắt ngấm.


- Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng. Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát...


Trời đất, nào có thua gì ca sĩ chuyên nghiệp. Nhiều người hẳn cũng đồng tình với lão. Bằng chứng là không gian đang ồn ào, kẻ chuyện người trò bỗng dưng chùng hẳn xuống.


- Ước gì anh ở đây giờ này. Ước gì anh cùng em chuyện trò. Cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình...


Lần đầu tiên lão nghe bài nhạc trẻ này. Nhưng lão cảm thấy hay. Hay thật! Tại sao hay, vì ca từ hay vì giọng hát? Cả hai, có lẽ vậy.


- Bà này phải chi đẹp là làm ca sĩ được luôn rồi.


Chàng thanh niên ban nãy ngồi bàn bên thốt.


- Phải chi đẹp? Ừ nhỉ.


Lão hớp một ngụm cà-phê đắng ngắt.


Ngó kỹ lại, chàng thanh niên đi cùng một cô gái, chắc là người yêu, lão đoán.


- Sao mãi chưa đến bài của anh nhỉ?


- Từ từ anh, còn bao nhiêu người xếp hàng.


Cũng phải còn lâu nữa mới đến bài của lão.


Cô Hồng vừa dứt lời ca, một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Lão vỗ theo hưởng ứng. Rồi bỗng thấy hồi hộp nôn nao, không biết cô "em-xi" sẽ nêu tên ai tiếp theo.


- Vô cùng cảm ơn chị đã đem đến không khí của chúng ta một phần trình bày tuyệt vời, tiếp theo xin mời...


***


Vẫn chưa đến bài của lão. Đã mười giờ rồi, nhanh thật. Âm nhạc làm người ta quên cả thời gian. Mãi đến khi lão nhìn xuống đồng hồ trên tay, thoát giật mình.


- Cháu ơi...


- Dạ, tính tiền hả bác?


- Không. Cho bác hỏi... sao không thấy...


Vừa nói lão vừa trỏ tay lên sân khấu. Cậu phục vụ lập tức hiểu ý.


- À, lúc nãy bác đăng ký bài gì ạ. Để cháu nói với "em-xi".


- Chuyện tình Lan và Điệp...


- Dạ, dạ.


Quán thưa người hẳn. Hai cô cậu thanh niên ban nãy đã tính tiền ra về từ lúc nào. Lão nhớ lại. Chàng thanh niên sau khi nghe xướng tên mình, mừng khấp khởi:


- Cuối cùng cũng được... hát.


Rồi nhảy phốc lên sân khấu. Lão nghe loáng thoáng cô "em-xi" giới thiệu bài gì mà... À, Bức thư tình đầu tiên...


- Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương. Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu. Đêm nay dường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau...


Bên trên chàng say sưa, dưới này mắt nàng long lanh, hai má ửng hồng. Ôi, thế mới là tuổi trẻ! Lão vừa quan sát, vừa tủm tỉm cười.


- Sau đây xin giới thiệu giọng ca của bác Dũng, với ca khúc Chuyện tình Lan và Điệp


Lão giật thót mình. Tới lão rồi. Tim đập, chân run, lão đứng dậy, bước từng bước không vững, tiến về sân khấu.


Bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía lão. Đèn rọi vào làm lão lóa mắt. Tay lão run lẩy bẩy, cầm lấy cái mi-cờ-rô. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.


- Mời bác ạ...


Cô "em-xi" cười dịu dàng.


- Ừ, cảm ơn cháu.


Lão hít một hơi thật đầy vào lồng ngực. Bình tĩnh hơn rồi. Cả không gian quán như sững lại khi giọng lão cất lên:


- Tôi kể người nghe đời Lan và Điệp, một chuyện tình cay đắng. Lúc tuổi còn thơ tôi vẫn thường mộng mơ đem viết thành bài ca. Thuở ấy Điệp vui như bướm trắng, say đắm bên Lan. Lan như bông hoa ngàn, thương yêu vô vàn, nguyện thề non nước sẽ không hề lìa tan...


Tiếng vỗ tay đâu đó lác đác rồi chuyển sang to hơn, dầy hơn. Lão phấn khởi, dần cảm thấy tự tin trở lại.


Và cứ thế ông già hát một cách đầy truyền cảm, mãnh liệt, tràn trề sự chân thành trong từng lời ca. Một ngày đặc biệt với lão. Một ngày đặc biệt không kém của quán cà-phê "hát với nhau" này.


Chuông điện thoại di động reo inh ỏi. Lão bắt máy, đầu bên kia đã sẵn giọng đinh tai của vợ lão:


- Ông đi đâu! Đi đâu mà tối mù tối mịt còn không chịu về?


Lão cười cười:


- Tôi đi uống cà-phê "hát với nhau". Là cái chỗ đối diện nhà mình đấy. Vào thử xem thế nào, ai ngờ vui phết, bà ạ!


- Cái gì? Ông có bị khùng không? Đầu bao nhiêu sợi bạc mà chui đầu vô chỗ ấy. Định cưa sừng làm nghé à?


Nghe xong, cơn bực mình trào đến, lão nói như hét:


- Thì đã sao. Bọn trẻ làm được, tại sao già như tôi lại không? Già là không được giống bọn trẻ, ngồi cùng chúng, làm những việc như chúng, chia sẻ niềm vui với chúng à?


Già thì tối tối phải tự nhốt mình trong nhà, xem ti-vi, đọc báo, uống trà, rồi đi nằm... mới là đúng điệu ư?


Vợ lão trong điện thoại giật thót tim khi nghe đầu bên này tiếng lão thốt thật to:


- Ôi, tuổi trẻ...!


Lưu Quang Minh

(Truyện ngắn của tôi)


@ Sưu tầm.

CÁC ĐƠN VỊ LIÊN KẾT

may rang ca phe ca phe sach ca phe nguyen chat may photocopy thue may photocopy