14/ Tập san thơ Hương Sen số 13 (Phần 1).
CÂU LẠC BỘ THƠ 28-7
HƯƠNG SEN
TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ
SỐ 13
Chào mừng ngày kỷ niệm 65 năm thành lập
Quân đội nhân dân Việt Nam
(22.12.1944 - 22.12.2009)
và 20 năm thành lập Hội Cựu chiến binh Việt Nam (6.12.1989 - 6.12.2009)
Bồ Xuân Quý - Đình Tín - Đoàn Lâm - Hải Khánh
Huy Côn - Lâm Văn Hoàn - Mai Xuân Thưởng
Minh Hồng - Mỹ Huỳnh - Năm Dân - Ngọc Hoa
Nguyễn Văn Phi - Phan Liên Khê - Quốc Bửu
Thanh Phương - Thuý Minh - Tiến Luôn - Túy Tuyết Xuân Cảnh - Xuân Phương
BỒ XUÂN QUÝ
Anh lái xe bộ đội Cụ Hồ
Ai đã qua đèo Giàng, đèo Gió,
Ai đã qua dốc đá Nguyên Bình?
Đường quanh co xoáy ốc thất kinh,
Xe vẫn lao ầm ì số một.
Chở quân, chở lương thực,
Súng đạn bộ binh đầy ắp trên xe.
Kéo đại bác và những dàn cao xạ
Đánh tập đoàn cứ điểm Điện Biên,
Đập tan tành thực dân Pháp cuồng điên.
Yêu xe như con, quý xăng như máu,
Quyết tâm cao chiến đấu không ngừng,
Đem hết sức mình vì Tổ quốc thân yêu.
Ai đã qua đường mòn Trường Sơn
Rừng bạt ngàn tìm đường, tìm lối,
Bom đạn kẻ thù tan hoang cây cối
Khủng bố đoàn xe Đường 9, Nam Lào.
Đoàn xe ta vẫn dũng tiến ào ào
Tiếp tế chiến trường đánh quân Mỹ, ngụy.
Ôi, những chiến sĩ lái xe dũng cảm vô biên
Hợp đồng tác chiến cùng quân dân cả nước.
Chúng ta xứng đáng Anh lái xe Bộ đội Cụ Hồ
Vinh quang ấy được vào sổ vàng truyền thống.
Anh và em
Nhận được thư em sau giờ gác
Đồng đội xúm vào coi cùng anh
Thư báo tin em vào du kích
Cười ầm, “quân đỏ” yêu “quân xanh”!
Anh đi chiến đấu, chiến trường xa,
Dân quân du kích giữ quê nhà
Trận tuyến hai người cùng đánh giặc
“Quân mình” mong mỏi gặp “quân ta”.
Mỗi trận ra quân gian lao nhiều
Súng nổ, bom rơi biết bao nhiêu.
Giành nhau tấc đất cùng quân giặc
Chưa lúc nào nghĩ tới em yêu!
Hòa bình, tạm chia làm hai miền
Nghỉ phép về nhà, cưới em liền
Vẫn cô du kích năm xưa ấy
Rồng đã gặp mây sướng như tiên.
Cưới xong, hết phép lại ra đi
Quân lệnh như sơn đâu dám lỳ.
Giặc Mỹ xâm lăng ta lại đánh,
Lần thứ hai kháng chiến trường kỳ.
Nhiều trận gay go, tưởng là chết
Bồng con, em mỏi mắt mong chờ.
Mỹ cút, ngụy nhào vui thống nhất
Anh về bên em thỏa ước mơ.
Và rồi…
Ai cũng có một thời tuổi trẻ
Tuổi trẻ chúng mình toàn đạn bom
Ra đi chiến đấu, đời coi nhẹ
Vẫn vui, vẫn hát, vẫn tươi ròn.
Đánh giặc xong rồi trở về nhà
Đầu hai thứ tóc vẫn chưa già,
Cơm no, áo ấm vui con trẻ
Tập luyện dưỡng sinh thấy khỏe ra.
Cùng nhau vào Hội Cựu chiến binh,
Giúp nhau củng cố tốt gia đình,
Chăm lo dạy dỗ đàn con cháu
Giúp phường, giúp phố giữ an ninh.
Chống diễn biến hòa bình kiểu Mỹ,
Luận điệu “nhân quyền”, đòi “tự do”1
Buôn lậu, tham ô, cùng ma túy
Văn hóa suy đồi gây nhớp nhơ.
Phẩm chất quân nhân, lính Cụ Hồ
Sẵn sàng tư thế đứng dưới cờ
Giặc kia dù có trăm ngàn kế
Đồng tâm nhất trí, giặc thua to.
1 “tự do” kiểu Mỹ.
Chiến thắng huy hoàng
30 tháng 4 năm 1975
Khi đoàn quân tiến về Sài Gòn
Tăng húc đổ cổng dinh “Độc Lập”,
Súng nổ vang, bước chân dồn dập
Của đoàn quân bách chiến xông pha.
Mỹ cút, ngụy nhào dưới gót chân ta,
Cờ Giải phóng bay cao phất phới
Cả nước reo hò, nghẹn ngào phấn khởi
Khúc khải hoàn vang dội tiếng quân ca.
Ôi sung sướng trào rơi nước mắt
Nguyện vọng Bác Hồ và của toàn dân
Đã thực hiện trên toàn đất nước.
Hơn ba mươi năm qua làm sao quên được
Chiến thắng huy hoàng rạo rực con tim.
Ta, người lính góp phần nho nhỏ
Tổ quốc Việt Nam thống nhất hòa bình.
Hồi tưởng
Nhớ thung lũng đẹp Ngân Sơn
Mùa đông, sương sớm đường trơn.
Rủ nhau xuống núi đi chợ
Chợ nhiều cam, quýt thơm ngon.
Quýt ngọt mùi thơm bay tỏa
Lẫn vào mùi sả tóc em.
Em thích từng chùm sai quả
Anh mua cho em để dành.
Hồi đó còn chưa biết yêu
Xa nhau một giờ thấy nhớ.
Nụ hôn ban đầu hơi lạ,
Nhìn nhau bốn mắt rưng rưng.
Mặt trận lan dần đi xa
Anh về nơi đơn vị cũ
Lá thư anh không kịp gửi
Tiếc lúc gần nhau chưa nói!
Thời gian đi qua lâu rồi
Không gian lấy gì mà đo?
Từ ngày xa nhau đến giờ
Đôi lần gặp em trong mơ!
Chiến đấu trải qua nhiều năm,
Chuyển quân qua nhiều đơn vị
Không còn thời gian nhớ nữa
Nào biết là em ở đâu?
Có một lần qua Ngân Sơn
Đơn vị em đã hành quân.
Rét về làm cho quýt ngọt
Ăn quýt một mình không ngon.
Ba mươi lăm năm rồi em
Nhạn bay lạc đường không tới!
Anh vừa năm mươi lăm tuổi
Giật mình biết em Hà Nội!
Anh có vợ con rồi em!
Em có cháu nội, cháu ngoại.
Anh dẫn con anh đến thăm
Con con, cháu cháu đầy nhà.
Thế là chúng ta đã già
Nhìn nhau lúc đầu hơi lạ
Gọi anh, em gọi là “ông”
Gọi em, anh gọi là “bà”.
Tình đầu, một thời thơ trẻ,
Bây giờ là đôi bạn già.
Bạn đời thêm hai người nữa
Chuyện xưa riêng hiểu đôi ta.
Người mẹ anh hùng
Mẹ ngồi đó bao dung trầm mặc
Đã ba lần tiễn con đi xa
Nơi chiến trường bom rơi ác liệt.
Kẻ thù kia đã giết con ta!
Ba mươi năm chiến tranh gian khổ
Hàng triệu quân nhân đã phải hy sinh
Biết bao mẹ bầm gan tím ruột
Bước lên đường tranh đấu liều thân.
Mẹ Việt Nam ơi! Lòng mẹ thật bao la
Hy sinh xương máu dâng lên Tổ quốc
Đất nước ta vươn lên từng bước
Để xây nền hạnh phúc vạn đời sau.
Biết ơn Người, xin tạ ơn Người
Người mẹ đớn đau!
Chúng con thề: “Quyết một lòng giữ nước!”
Suy nghĩ gì, anh cựu chiến binh?
Có ai đó hỏi rằng:
“Anh bộ đội năm xưa,
Suy nghĩ gì khi đã rời quân ngũ?”
Xin thưa rằng: Khi được về gia đình đoàn tụ,
Rời khẩu súng, xa đồng chí, xa đơn vị
Điều trước tiên là nỗi nhớ, nỗi thương,
Nhớ rất nhiều đồng đội anh em.
Nhớ người sống, nhớ cả những người đã khuất
Nhớ khẩu súng, nhớ cả mùi đạn bom cháy khét,
Nhớ những đêm lặn lội xuyên rừng,
Nhớ cả lúc đánh tan đồn giặc,
Nhớ hành quân qua xóm thôn làng mạc,
Đói cho ăn, khát cho uống đồng bào họp mặt reo vui.
Nhớ cả những cô nàng e ấp nhìn tôi
Như muốn nói rằng em thương anh lắm.
Nhớ những trưa hè gắt gay ánh nắng,
Khúc quân hành áo ướt đẫm mồ hôi,
Súng trên vai, lựu đạn giắt quanh người
Quần áo rách vẫn vui cười phấn khởi.
Ôi nỗi nhớ, nhớ hoài chưa bao giờ vơi
22 tháng 12, ngày thành lập quân đội
Gặp lại nhau vui mừng thắm thiết
Nắm tay nhau tình đồng đội thân thương.
Trời xanh cao hoa cúc vàng nở rộ,
Chim hót mừng hoa đẹp tỏa ngát hương.
Xin chúc bạn bè sức khỏe sống lâu hơn
Để dìu dắt mở đường cho con cháu.
Đất nước Việt Nam ngàn đời yêu dấu
Hãy cùng nhau gìn giữ vẹn tròn.
Tâm sự cùng các bạn trẻ
Trong cuộc đời đẹp nhất thời tuổi trẻ,
Sức sống tràn đầy mạnh mẽ xiết bao.
Thời trẻ chúng tôi là những chiến hào,
Là chiến trận với bom gào đạn thét.
Đường chúng tôi đi là núi rừng muỗi vắt
Cơm chúng tôi ăn là ngô, sắn, rau rừng.
Vẫn tiến công, vẫn chiến đấu không ngừng,
Đi bất cứ đâu đánh kẻ thù xâm lược.
Bộ đội Cụ Hồ được dân thương dân mến,
Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do.
Lời Bác Hồ là lý tưởng nhân dân ta,
Bác bảo đánh là đánh, bảo thắng là phải thắng.
Cao - Bắc - Lạng, địch vây quanh Việt Bắc
Ta đánh tan rồi tiếp đến Điện Biên.
Chiến thắng lẫy lừng vang dội biển Đông,
Cả thế giới reo mừng hoan hô nước Việt.
Kháng chiến chống Mỹ lại càng gay go ác liệt,
Vũ khí tối tân quân lính bạo tàn,
Lũ tay sai cúi đầu hèn hạ.
Theo lời Bác đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào.
Giải phóng Sài Gòn thống nhất non sông,
Nước Việt Nam ta hòa bình hạnh phúc.
Toàn dân tộc vươn lên theo ngọn cờ hồng,
Hiện đại hóa công nông cùng tiến bước.
Các bạn trẻ thanh niên thân mến,
Đã qua rồi một thời chinh chiến,
Đâu kể gì gian khó với hi sinh,
Quyết giành hòa bình cho nhân dân.
Đến ngày nay là thời của các bạn nam nữ thanh niên,
Thời tuổi trẻ, thời văn minh tiến bộ.
Lớp người già chúng tôi vô cùng mừng rỡ,
Đất nước sẽ sáng rực Thái Bình Dương.
Việt Nam ơi! Bốn ngàn năm văn hiến
Sẽ từ đây sáng mãi muôn đời.
Tuổi trẻ Việt Nam đang căng tràn sức lực,
Hãy vươn lên nhận lấy sứ mạng của tương lai.
Năm mươi năm Hội liên hiệp thanh niên
Mang truyền thống những anh hùng dân tộc.
Nhân hôm nay kỷ niệm ngày thành lập,
Xin chân thành chúc tuổi trẻ Việt Nam
Giữ gìn non sông gấm vóc vững vàng,
Đưa đất nước tiến ngang tầm thế giới.
ĐÌNH TÍN
Nam bộ kháng chiến
Cách mạng Tháng Tám huy hoàng
Đánh Tây, đuổi Nhật, sử vàng chép ghi.
Ngày hai tháng chín tức thì
Tuyên ngôn độc lập uy nghi Ba Đình.
Lời rằng dân Việt hiển vinh
Năm châu, thế giới đồng tình hân hoan.
Gần xa các nước lân bang
Ra công học tập tiếng vang Tiên Rồng.
Kể từ Cách mạng thành công
Ba ba ngày đúng, thành đồng ra quân.
Bởi vì giặc Pháp tấn công,
Hai ba tháng chín gươm cùng giáo cây.
Hy sinh chiến đấu đêm ngày
Sài Gòn rực lửa cháy ngay quân thù.
Bưng biền ghi nhớ ngày Thu
Công ơn chiến sĩ đi đầu Miền Nam.
Ta thắng lợi, Pháp đầu hàng,
Giải phóng nửa nước, ngày vàng Điện Biên.
Nam Bộ cùng với các miền
Tập kết ra Bắc xây miền hậu phương.
Đấu tranh ngày ấy thân thương,
Giải phóng đất nước kiên cường hy sinh.
Sài Gòn trọn nghĩa trọn tình,
Ngày ba mươi ấy quang vinh giống nòi.
Tổ tiên Hồng Lạc sáng ngời
Cụ Hồ tô đậm giống nòi Lạc Long.
Ngày thương binh, liệt sĩ
Hai bảy tháng bảy hỡi anh,
Ngày này Đảng đã ghi danh sổ vàng.
Anh đi chiến đấu hiên ngang,
Thịt xương chẳng quản, lòng vàng mến yêu.
Hy sinh lắm cảnh đìu hiu,
Gia đình lo liệu sớm chiều đèn nhang.
Bạn bè đồng đội lo toan,
Qui về các chốn nghĩa trang sum vầy.
Một năm qui định ngày này,
Nhớ ơn cống hiến dành ngày vinh quang.
Anh đi chiến đấu muôn ngàn,
Thịt xương chẳng tiếc, tìm đàng tự do.
Tôi may phúc đức trời cho,
Góp phần độc lập tự do giống nòi.
Suy đi nghĩ lại mà coi,
Bác Hồ dạy bảo chẳng sai chút nào.
Ơn này đất thấp, trời cao,
Giang san thống nhất có nào vui hơn.
Ngày 30 - 4 - 1975
Ầm ầm pháo nổ cờ bay,
Đoàn quân chi viện đêm ngày vào Nam.
Thắng Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên,
Tấn công Đà Nẵng, cắt xiềng Miền Trung.
Thừa Thiên – Huế pháo nổ rân,
Ngụy quân trốn tránh thoát thân nháo nhào.
Tranh nhau chạy thoát đường nào,
Đường không, không được, lại nhào biển sâu.
Nghĩa Bình thắng đậm, thắng sâu,
Phú Yên nối tiếp nhịp cầu miền trong.
Khánh Hòa, Phan Thiết một lòng,
Miền Đông đánh tiếp phía trong thắng dòn.
Long Khánh cửa ngõ Sài Gòn,
Hết phương giữ nổi, chạy dồn vào trong.
Quân ta xe pháo thẳng dong,
Tranh thủ giờ phút trong vòng thắng nhanh.
Cổng dinh “Độc Lập” phá banh,
Ngụy quyền đầu não trong dinh đầu hàng.
Phút giờ hùng dũng hiên ngang,
Giang sơn thống nhất huy hoàng sử ghi.
Nhớ Thùy Trâm
Đền ơn, đáp nghĩa công vàng
Với người áo trắng muôn ngàn thân thương.
Gian lao, khổ sở đoạn trường,
Chiến tranh chết chóc, tìm đường cứu sinh.
Quên mình cứu lấy thương binh,
Thuốc men thiếu thốn, thân chinh cứu người.
Thùy Trâm nhật ký khôn nguôi,
Tấm gương hậu thế cho người noi theo.
Hy sinh trận tuyến hiểm nghèo
Nhớ ơn công đức chống chèo cứu thương.
Dân làm bệnh viện địa phương,
Lấy tên viện ấy, tên thường Thùy Trâm.
Tuổi trẻ hiểu lấy chữ tâm,
Đi đâu cũng nhắc Thùy Trâm người hiền.
Quí trọng đức tính, thiêng liêng
Anh hùng cỡ ấy, bưng biền rạng danh!
Thắng trận Điện Biên
Điện Biên thuộc tỉnh Lai Châu,
Mường Thanh, lòng chảo, vùng sâu núi rừng.
Nơi đây hiểm yếu vô cùng
Pháp xây cứ điểm, giữ vùng cao nguyên.
Na-va kế hoạch đã yên,
Tập trung binh lực khắp miền trung du.
Cố tình chiếm giữ vùng sâu,
Tăng quân tiếp viện, lập cầu hàng không...
Ngờ đâu, tướng mạnh binh hùng
Đâm đầu chịu chết chỉ trong 55 ngày.
Đánh tan cứ điểm Tây bày
Tướng binh trên vạn kéo nhau ra hàng.
Quân ta khí thế hiên ngang,
Tháng năm, ngày bảy vẻ vang giống nòi.
Nguyên nhân thắng lợi tỏ soi
Quân dân quyết chiến, tướng tài chỉ huy.
Bây giờ đường rộng ta đi
Năm châu bốn biển nể vì Việt Nam.
Tôi, cựu chiến binh
Xuất ngũ về với đời thường
Làm công dân tốt, phố phường đẹp vui.
Giờ đây, tuổi bảy tám mươi
Động viên con cháu xây đời hơn ta.
Người già chí khí không già
Cựu mà không cũ mới là nghĩa nhân.
Ngày xưa ta sống nhờ dân
Như cá với nước, ân cần nương nhau.
Ở đời ơn trước nghĩa sau
Bát cơm, miếng cá, đĩa rau nghĩa tình.
Lòng yêu tổ quốc hy sinh
Ra đi giết giặc trọn tình nước non.
Ngày nay giặc giã không còn
Bắc Nam thống nhất, nước non huy hoàng.
Dân ta được sống hiên ngang
Nhờ ơn Đảng, Bác dẫn đàng đấu tranh.
Đời binh nghiệp đã hoàn thành
Nay sống dân dã, dỗ dành cháu con.
ĐOÀN LÂM
Anh thương binh nói với vợ
Hãy nhìn đôi bàn tay anh, em sẽ thấy
Chai sạn, rám đen, gân guốc, nhăn nheo
Của khói súng, bom napal, chất độc
Đào biết bao công sự để chống càn.
Hãy nhìn vào đôi chân anh, em sẽ thấy
Vuợt Trường Sơn bằng dép lốp cao su
Lội suối, vượt sông, băng qua đồn bốt
Một chân kia đã gửi lại chiến trường.
Hãy nhìn vào đôi mắt anh, em sẽ thấy
Vết thâm quầng vì thức trắng bao đêm
Hành quân, hành quân truy kích địch
Viên đạn thù đã cướp một mắt anh.
Hãy nhìn vào da anh, em sẽ thấy
Đen sạm, xanh xao bởi sốt rét rừng,
Hàng ngàn đêm dãi dầu sương gió
Đi khắp chiến trường Bắc Trung Nam.
Xương thịt anh đã hòa cùng với đất
Làm xanh tươi đồng ruộng Việt Nam.
Cho quê hương hồi sinh, đất lành chim hót
Cho đàn em thơ cắp sách tới trường.
Đón anh về
Anh chưa được đón về quê mẹ
Đất nước thanh bình, anh còn nằm lại chiến trường xưa
Bao nhiêu năm âm thầm lặng lẽ,
Dưới bờ kênh vùng biên giới Tây Ninh.
Cả đồng đội quây quần bên gò đất,
Nhát cuốc phầm phập đào mà nhói cả tâm can.
Những ánh mắt đăm đăm đếm từng vốc đất,
Tất cả dõi theo, chờ đón một tin lành.
Mồ hôi ướt đầm, cứ thay nhau đào bới,
Đất sình đưa lên, nấm mộ cứ sâu dần,
Tiếng la vang trời bên sông Vàm Cỏ,
Chiếc võng dù trong lòng đất nhiều năm.
Chẳng ai bảo ai mà ồn ào chòm xóm,
Các má, các em nước mắt ngắn dài,
Mùi hương trầm, khói nhang nghi ngút,
Cây lá cũng xôn xao như những cánh tay.
Bữa cơm trưa, tình quân dân thân mật,
Công việc cho anh, coi như đã thành công.
Cơn mưa đầu mùa ào ào trút nước,
Việc nghĩa nhân, trời đất cũng động lòng.
Đọt chại
Ăn canh đọt chại1, lại nhớ ngày kháng chiến
Suối nhánh cho tôi nguồn thực phẩm dồi dào
Cá, tôm, cua, rau, măng, đọt chại
Lính Giải phóng quân chỉ có gạo bên mình.
Ôi cái thời gian nan vất vả
Ngày lo chống càn, tối tải đạn cứu thương
Vẫn hồn nhiên, vẫn tươi cười ca hát
Thời ấy tuổi trẻ chúng tôi thật lạ kỳ.
Sao lúc đó chẳng phiền, chẳng trách
Chẳng kêu ca tính toán thiệt hơn
Ăn no, ngủ say, ngày mai đánh giặc
Chỉ mong một ngày đất nước bình yên.
1 Đọt chại là loại rau mọc ven suối mà người ta thường nấu canh
Đồng đội của tôi
Cỏ non xanh tơ nên chớ vô tình
Cành lá xanh kia nên chớ vô tình,
Tất cả chúng ta nên chớ vô tình.
Đồng đội của tôi đang nằm yên dưới đó,
Hãy bước nhẹ thôi,
Hãy nói khẽ thôi,
Hãy lặng im cho anh ngủ bình yên.
Đồng đội của tôi một thời ngang dọc
Xẻ dọc trường Sơn, vào tới chiến trường
Đi đánh giặc là niềm vui vô tận.
Đồng đội của tôi, đứa thấp đứa cao,
Đứa còn là thư sinh, đứa vừa lấy vợ,
Vì tổ quốc này, đâu có sợ hy sinh.
Nhớ đồng đội, lòng tôi đau quặn
Thắp nén nhang này, nhớ mãi đồng đội ơi!
Tôi may mắn hơn các anh, còn ở lại
Được hưởng hòa bình, khi các anh phải ra đi.
Mãi mãi trong tôi là tình đồâng đội
Nhớ mãi về anh, những đồng đội của tôi.
Ngày con đi lính
Bố mẹ quyết ra đi để giành lại nước,
Nay con đi để bảo vệ nước non này.
Hai nhiệm vụ, hai chiến trường có khác,
Nhưng bố con ta chung một khúc quân hành.
Tài sản của chúng con là vẹn toàn đất nước,
Là hòa bình, độc lập, tự do.
Hãy giữ lấy, phải giữ cho bằng được
Mỗi tấc đất này là xương máu của cha ông.
Nhiệm vụ lớn, vinh quang càng lớn,
Phía Bắc, phía Nam, vùng biển, vùng trời.
Hãy vững bước dưới quân kỳ quyết thắng,
Tổ quốc ta phải giàu phải mạnh, con ơi!
Tìm đồng đội
Chỉ nghe tin đồn anh còn nằm đâu đó,
Bọn chúng tôi lặn lội đi tìm.
Đường quá xa giữa mùa mưa bão
Đồng đội ơi đâu ngăn nổi những tấm lòng.
Thẳng Quốc lộ, lên Trảng Bàng, Phước Chỉ,
Chiến trường năm xưa, kỷ niệm một thời,
Nơi con sông đã đi vào ca hát
Vàm Cỏ Đông! Ơi Vàm Cỏ Đông.
Lội bưng sình, vượt đồng qua rạch,
Anh đây rồi, nằm lạnh lẽo cô đơn,
Không một nấm mồ, không dòng địa chỉ,
Sao quá hững hờ? Vô cảm? Vô tri?
Đắp lại nấm mồ thay lời xin lỗi,
Đốt nén nhang xin tạ tội với đất trời?
Tâm chúng tôi giờ đây thanh thản thế
Như làm một điều gì với nước, với dân.
Rồi mai đây sẽ đưa anh về quê mẹ,
Về với quê hương, nơi đồng đội anh nằm.
Đất sẽ ôm anh vào lòng mẹ
Như đứa con xa mới trở về nhà.
Tôi muốn
Đời cha tôi hận thù nhà đi đánh Pháp,
Đến đời tôi lại phải đánh Mỹ gian nan.
Tôi muốn cháu chắt tôi không cầm gươm cầm súng,
Vĩnh viễn hưởng hòa bình, độc lập, tự do.
Tôi đi dọc Trường Sơn với những năm dài kháng chiến
Càng hiểu thế nào tội ác của chiến tranh.
Tôi muốn trên hành tinh này không còn phường lái súng,
Bốn biển, năm châu hòa hợp một nhà.
Ta muốn vậy, chúng đâu cho ta như vậy,
Vẫn điên cuồng kích động chiến tranh
Bởi mộng bá quyền và lòng tham không đáy,
Thích làm giàu bằng xương máu dân đen.
Hãy xiết chặt tay, chung lưng đoàn kết
Ngăn chặn mọi bạo tàn, mầm mống chiến tranh
Để bầu trời xanh đất lành chim đậu,
Thế giới sống yên vui trong một gia đình.
Trả lời con
Con hỏi : - Vì sao tay cha chai?
- Vì trọn đời cha lao động.
Con lại hỏi : - Vì sao trán cha có sẹo?
- Vì tám năm cha ở chiến trường.
- Trong cuộc sống, điều gì làm cha xúc động?
Cha làm thơ, viết truỵên ngợi ca gì?
- Cuộc đời cha theo Bác Hồ ra đi
Suốt chặng đường dài đánh giặc,
Trong trái tim nhỏ lời thề đã khắc
“Không có gì quý hơn độc lập, tự do”.
Theo thời gian và những ước mơ
Đang vẫy gọi non sông vào cuộc.
Nhưng con ơi, đừng để ai xóa dấu
Nấm cỏ xanh, nơi đồng đội cha nằm.
Cha muốân sao trong mỗi câu văn
Và cha muốn mỗi bài thơ, bản nhạc
Những chân dung sẽ hiện lên chân thật
Đồng đội của cha đã ngã xuống năm nào.
Trở lại nơi đây
Cũng nơi đây, từ độ xuống đường
Súng nhỏ, súng to vào chiến dịch.
Sài Gòn ơi! Tiếng kèn xung trận,
Chúng tôi về trong những đoàn quân.
Trở lại nơi đây, trên cánh đồng này,
Tay cuốc, tay mai đào mương chống mặn.
Đất với người dầm mưa dãi nắng
Hẹn những mùa vàng, hạnh phúc ấm no.
Về Củ Chi
Trở về đây sau bao ngày xa cách,
Ta chiến trường xưa kỷ niệm một thời,
Nơi nuôi dấu tôi trong những ngày kháng chiến,
Củ Chi ơi! Nghĩa nặng ân tình.
Má tươi cười, ba pha trà rót rượu
Các chị, các em tay bắt mặt mừng.
Bát canh chua, mắm chua, rau đắng
Lại nhớ ngày đánh Mỹ gian nan.
HẢI KHÁNH
Cùng chiến đấu
Quê nhà hôm ấy mưa đông,
Mây chiều cuồn cuộn chập chùng miên man.
Trú mưa cùng quán bên đàng,
Vừa chen nghe gọi khẽ khàng, gặp anh.
Thì thầm câu chuyện thân tình,
Biết anh là cựu chiến binh cùng làng.
Đường về xóm núi Vĩnh An,
Thăm mồ liệt sĩ nghĩa trang ngày rằm.
Anh rằng: “Nhớ bạn khôn cầm,
Xưa cùng chiến đấu về nằm nơi đây.
Nghĩa tình đồng đội khôn khuây,
Nén hương, hoa thắm lòng này lễ dâng”
Vết thương ngày ấy, bàn chân
Chỉ còn ba ngón kèm phần sức dai.
Gặp nhau chạm chén rượu cay,
Bồi hồi nhớ lại những ngày xưa xa.
Gặp anh lưu luyến thiết tha,
Tặng vần kỷ niệm bài ca ân tình.
Mạch nguồn ký ức biếc xanh,
Nhớ thời quê mẹ hành trình tuổi thơ.
Lo cùng nước non
Chiến chinh năm tháng qua rồi,
Nhớ người chiến sĩ một thời liệt oanh.
Một thời hào khí tuổi xanh,
Tiểu đoàn trưởng biệt động thành Mậu Thân.
Quý danh chị Lê Hồng Quân1,
Điều binh áp đảo sát gần đối phương.
Bủa giăng thế trận kiên cường,
Quân ta làm chủ chiến trường nhiều hôm.
Địch quân khiếp vía mất hồn
Góp phần chiến lược giáng đòn tiến công.
Đập tan xâm lược cuồng ngông
Sớm ngày thống nhất non sông một nhà.
Bao phen lừng lẫy xông pha
Góp công chiến thắng quân ta anh hùng.
Qua thời đánh Mỹ bão dông,
Về hưu góp sức lo cùng nước non.
Vì dân, vì Đảng lòng son
Việc nhà việc nước thắm hồng nhân sinh.
Chị cùng Hội Cựu chiến binh
Tham gia mặt trận – An sinh cộng đồng.
Chi luôn canh cánh bên lòng
Ấm no hạnh phúc, non sông mạnh giàu.
1 Chị Lê Hồng Quân, nữ biệt động Cần Thơ, được điều lên làm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn nữ Lê Thị Riêng, chiến đấu tại Sài Gòn, Tết Mậu Thân 1968.
Lời thề đồng đội
Trầm tư kỷ niệm thiêng liêng,
Cội nguồn đại nghĩa thẳm miền bao la.
Ân thiêng dâng kính hương hoa,
Ơn người liệt sĩ ngợi ca muôn đời.
Lời thiêng đất nước muôn nơi,
Ra đi cứu nước xây đời tự do.
Nguyện dân hạnh phúc ấm no,
Non sông một cõi cơ đồ vinh quang.
Tuổi xuân phơi phới sẵn sàng
Bưng biền, rừng núi dọc ngang chiến trường.
Mưa bom, bão lửa khôn lường,
Xông pha trận địa kiên cường tiến công.
Qua rồi cuộc chiến cáo chung
Người về hạnh phúc thỏa lòng ước mơ.
Thương người nằm lại bơ vơ,
Rừng thiêng, bưng thẳm cuối bờ nhớ quê.
Bao năm biền biệt nẻo về,
Anh em, đồng đội, bạn bè tìm anh.
Lời thề đồng đội lộng xanh
Mong hồn anh hiển mộng lành báo tin.
Tháng ngày thăm thẳm lặng im,
Bao năm chan chứa nỗi niềm đau thương.
Hay anh thề nặng vấn vương
Nên chưa về lại nẻo đường quê xưa?
Một tấm lòng son
Cuối thu trăng tỏ đêm dài
Nghe em kể chuyện, nghe bài ca thu.
Ơn người lính trẻ chiến khu
Xả thân vì nước diệt thù cứu dân.
Trải bao nguy hiểm gian truân
Xông pha trận mạc lẫy lừng chiến công.
Như xưa với một tấm lòng
Về vui dân đã vẫn hồng chiến binh.
Chung xây hạnh phúc dân sinh
Niềm vui thanh thản đời mình sắt son.
“Còn trời còn nước còn non…”
Cội nguồn sáng lộng vẹn tròn nghĩa nhân.
Câu thơ kết bạn xa gần
Sống vui, sống thọ tinh thần lạc quan.
Hội Cựu chiến binh vẻ vang
Vẫn xanh trí tuệ lời vàng nước non.
Vẫn là một tấm lòng son
Chung lo xã hội đời hồng thiên xuân.
Ngày giỗ anh
Mỗi năm đến giỗ một lần,
Mỗi đêm khấn nguyện hương thầm hồn anh.
Người trong ảnh dáng hiền lành,
Trạc chừng đang độ tuổi xanh xuân ngời.
Oai phong quân phục mỉm cười,
Khôi ngô nhìn chị vẹn đời thủy chung.
Giỗ lần ba sáu huân công
Cơm, canh, rau luộc, cua đồng, cá tươi...
Chị giờ tuổi ngoài sáu mươi,
Thương đau, xen lẫn niềm vui tự hào.
Vinh danh anh mãi nêu cao
Anh hùng liệt sĩ ngàn sao sáng ngời.
Chắp tay thầm niệm ẩn lời
Hồn thiêng anh nguyện thêm ngời cùng em.
Lời thề son sắt vẹn nguyên
Bỗng nghe tiếng hót chim quyên vọng về.
Nhớ bạn cựu chiến binh
Về thăm bạn cũ xa xôi
Chiều buông nắng nhạt, góc trời mây giăng.
Đàn se sẻ đậu bằng lăng
Lay cành hoa tím gió giăng nếp vầng.
Ấm nồng chào hỏi thiết thân,
Gặp anh kể chuyện phong trần thời qua.
Nhớ khi phục kích rừng già
Lúc hành quân chiến trường xa thẳm ngày.
Chuyển quân khắp nẻo đó đây,
Khi về Ba Động giặc vây, giặc lùng,
Lúc cùng đồng đội qua sông,
Thừa cơ điểm yếu tiến công chiếm đồn.
Qua nhiều trận đánh nhừ đòn,
Giặc thua bỏ chạy, bà con reo mừng,
Tiếp theo chiến dịch Đông Xuân
Tiến lên giải phóng nhân dân khắp vùng...
Niềm vui điểm kết chiến công
Se lòng tưởng niệm bạn không thấy về!
Chuyện xưa còn lắm nhiêu khê
Ôn qua chuyện cũ cùng nghe tâm tình.
Giờ về Hội Cựu chiến binh
Góp phần tô điểm quê mình gấm hoa.
Nhớ lời Bác dạy thiết tha
Làm theo lời Đảng trường ca anh hùng.
Nhớ chú Võ Bẩm
Cõi Bắc mưa tuôn sụt sùi lệ,
Trời Nam buồn bão tố, mưa đông.
Mây chiều giăng phủ bốn phương,
Thương người kiến trúc mở đường Trường Sơn!
Chú Võ Bẩm, anh hùng cứu nước
Đã vội về cõi phúc thiên xuân,
Nhân dân ứa lệ xa gần,
Bà con Quãng Ngãi ngậm vần tiếc thương.
Thời tuổi trẻ lên đường đánh giặc
Luôn sẵn sàng vững bước trường chinh,
Ra đi từ thuở Việt Minh,
Hai mùa kháng chiến hành trình chiến công.
Nhiệm vụ lớn Trường Sơn xẻ dọc
Kiến trúc sư mắt ngọc tinh tường
Nối đường thông suốt Đông Dương
Khe Sanh – Bến Cát chiến trường đó đây...
Dẫu hiểm nguy pháo bầy bom lửa,
Đường Trường Sơn quyết giữ an toàn,
Luôn thắng Mỹ rất vẻ vang
Bắc Nam một cõi, giang san hòa bình.
Đời đời ca ân tình muôn thuở,
Thương chú hoài nỗi nhớ ngàn thu.
Chú về tiên cảnh Tây du
Nơi miền Cực lạc Phật phù siêu thăng.
Nhớ đêm Trường Sa
Mênh mông giữa biển sao trời
Ánh đèn sân khấu thay ngời Trường Sa.
Đêm Trường Sa em hát ca
Nhịp nhàng theo sóng khơi xa bềnh bồng.
Em hò ví dặm ấm lòng,
Giận thương, thương giận thủy chung một đời.
Cây bàng thay lá xanh tươi,
Chùm hoa nõn nụ giữa vời đung đưa.
Tặng em hoa trắng cây dừa
Mà người lính đảo mới vừa hái mai,
Ngập ngừng hoa ấp trên tay
Mà lòng lưu luyến lời thay hẹn thề.
Người ơi người ở, em về
Tàu xa dần khuất, lòng se thắt lòng.
Vẳng nghe lời vọng ấm nồng
Người ơi, người ở... em không muốn về!
Nhớ gậy Trường Sơn
Nghe anh cựu chiến binh kể chuyện
Đường Trường Sơn kháng chiến quân hành,
Mấy thời cứu nước trường chinh
Đánh Tây, đuổi Mỹ quang vinh anh hùng.
Qua năm tháng mưa dông, bão nổi,
Gậy Trường Sơn đi tới dọc ngang,
Trèo đèo vượt dốc, lũ ngàn
Tả xung hữu đột vững vàng tiến lên.
Mọi tình thế không quên cây gậy,
Qua núi rừng dốc thoải đá trơn.
Vững chân có gậy Trường Sơn,
Vượt bao gian khổ chiến trường tháng năm.
Súng và gậy góp phần chiến thắng,
Từ Trường Sơn tiến thẳng Sài Gòn.
Phất cờ thống nhất nước non,
Tháng tư toàn thắng non sông huy hoàng.
Ôn truyền thống muôn vàn thành tích
Bao chiến công diệt địch công đồn.
Bên ta có gậy Trường Sơn
Góp phần thắng lợi sử chương thắm hồng.
Ơn người liệt sĩ
Năm xưa oanh liệt, hiên ngang
Điệp trùng chân bước trên đường chiến chinh.
Vì dân, vì nước ân tình
Tuổi xuân chẳng tiếc đời mình xả thân.
Yên nằm đất mẹ xa gần
Hương bay hoa thắm lòng dân ấm nồng.
Ơn người liệt sĩ mênh mông,
Nay về thăm lại quặn lòng lệ rơi!
Chiều buông chầm chậm nắng vơi
Cõi ngàn năm khắc bao đời thiêng liêng.
Thời trai gian khổ khắp miền,
Xông pha anh dũng trầm miên chiến trường.
Nẻo đường Đồng Tháp, Trường Sơn
Hy sinh xương máu quê hương yên bình.
Qua rồi, một thuở chiến chinh
Bạn giờ yên nghỉ anh linh nơi này!
Hồn thiêng hiển hách đẹp thay!
Đời đời ngưỡng vọng lòng đầy nhớ thương.
Bây giờ tóc ngả màu sương,
Nỗi niềm xin thắp nén hương ơn vàng!