16/ Tập san thơ Hương Sen số 13 (Phần 3).
HƯƠNG SEN - TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ SỐ 13 - PHẦN 3
NGUYỄN VĂN PHI
Chân dung em
Vẽ chân dung em không dùng bút cọ
Họa vần thơ cảm phục một tấm gương
Xếp bút nghiên em rời ghế giảng đường
Theo cao trào toàn dân ta đánh Mỹ
Bao năm dài miền đô thị vùng lên…
Em tự hào khí phách Hai Bà Trưng
“Khi giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh”
Mặc thường phục em xông pha diệt giặc
Đánh bọn Phượng Hoàng, đánh hiểm, phá kèm
Khi bị thương em bị bắt tù đày
Vượt qua tháng ngày cực hình tra tấn
Giữ lòng trung với nước, hiếu với dân.
Cho tôi gọi bằng em như hồi trẻ
Dù hôm nay em lên đến tuổi bà
Bỏ sau lưng suối tóc thề đen mượt
Lốm đốm sợi vàng sợi trắng sắc màu hoa.
Ngọc trong tượng đá
Cảm nhận ngày viếng lâm viên nghĩa trang liệt sĩ Biên Hòa
Phút nghiêng mình trước hình khối tượng đài,
Kiến trúc quy mô, bức tranh hoành tráng.
Khắc họa phù điêu anh hùng liệt sĩ
Sống hiên ngang, thác yên nghỉ dưới cờ.
Lâm viên xanh che phủ những hàng cây,
Ánh mây hồng vờn gió thu heo may
Ru giấc ngàn thu hồn thiêng hội tụ.
Về đây đông đủ các chị, các anh
Cách mạng lão thành, chiến sĩ vô danh
Ấm áp bên nhau mộ bia đồng đội.
Những linh hồn thuần khiết sống quên mình
Chiến đấu gian lao dũng cảm hy sinh
Hậu thế biết ơn người con ưu tú
Tròn nhiệm vụ được tổ quốc ghi công.
Giữa đất trời dựng bia truyền thống,
Máu đào liệt sĩ in bóng cờ hồng
Khối tượng đài tích tụ bao chiến công
Hình ảnh hào hùng hai mùa kháng chiến
Tượng đá hóa thân, hồn người hóa ngọc
Sáng lung linh hiển hiện mãi đời đời.
Những con đường huyền thoại
Những con đường gập ghềnh đèo dốc
Cao tới mây uốn lượn hình rồng
Đường chạy dọc phía tây Tổ quốc
Hướng đi, về, Nam, Bắc Trường Sơn.
Năm mươi năm trước người mở đường
Ngàn, vạn gương thanh niên xung phong
Khát vọng tình yêu non sông cháy bỏng
Gác tình yêu đôi lứa lên đường.
Tuổi trẻ trai phá đá mở đường
Sống ngày đêm trong rừng trên lán
Nấm, măng trúc, thịt rừng làm bạn
Có niềm vui trộn mớ gian nan.
Vì miền Nam, thanh niên sẵn sàng
Xẻng, cuốc bén mở đường xe qua
Chi viện cho chiến trường phía trước
Đánh Mỹ cút khói nước ta.
Trên đỉnh cao địa hình chiến lược
Bao mồ hôi xương máu chiến binh
Đường đi của dũng tướng tinh binh
Đường là chiến trường quân hành tiến.
Đường quyết chiến giải phóng miền Nam
Có cả đường Trường Sơn trên biển
Đường đi dập tắt lửa chiến chinh
Đường mang tên Bác Hồ Chí Minh.
Tên đất, tên người
Một địa danh trong ngàn địa danh
Đã hiển hiện trên bản đồ thành phố.
Ngôi miếu nhỏ trở thành di tích lớn
Thờ ba mươi hai liệt sĩ hữu danh,
Còn bao nhiêu những liệt sĩ vô danh
Đã làm nên xã Vĩnh Lộc anh hùng?
Từ cánh đồng bưng, sông nước bùn lầy
Từng ngôi nhà, ruộng lúa, những vườn cây,
Những mẹ già, những người cha đầu bạc
Tiễn con đi dân công hỏa tuyến
Trời đêm đông len lỏi giữa đêm đen
Con đom đóm làm ngọn đèn soi lối.
Vai gánh nặng hì hục bắp chân non
Đã quen thuộc những lối mòn nẻo tắt,
Phục vụ chiến trường tải đạn, cáng thương
Đoàn gồng gánh đi, về, bao nhiêu tấn
Mà đồn thù, sân bay, xe tăng cháy
Trận thư hùng chiến thắng xuân Mậu Thân?
Tiếng thì thầm, em yêu ai chưa nhỉ?
Nhoẻn miệng cười lời dung dị bình thường
Rất dễ thương nhưng cũng rất phi thường
Tuyến trước cần, ta đi, về tải đạn.
Ngày chiến thắng họp dưới bóng cờ sao
Nắm tay anh, hôn ngôi sao trên mũ
Lời yêu thương như thế tạm đủ rồi…
Ngày sum họp không trọn niềm mơ ước
Nằm lại chiến trường, đồng đội tiếc thương.
Em vẫn tuổi hai mươi thế kỷ trước
Đã làm rạng danh tên đất, tên người.
Thỉnh cầu tâm hồn thơ nhiều cảm xúc,
Người yêu nhạc, đưa nốt nhạc vào thơ
Ru hồn ba mươi hai bông huệ trắng,
Trắng tinh anh hồn liệt sĩ dân công,
Trên nấm mộ ươm mầm xanh cuộc sống.
Tình yêu người lính
Trong sâu thẳm của tình yêu Tổ quốc
Có tình yêu nơi cắt rốn chôn nhau.
Lúc lên đường em trao chiếc khăn tay
Khăn trắng, chỉ hồng tình yêu duy nhất,
Một tình yêu chân thật của con tim.
Yêu lính, lính yêu là chuyện đời thường.
Ta học được từ mái trường quê hương.
Trên đường hành quân nhổ đồn bốt giặc,
Anh mang theo câu dân ca quan họ
Tỏ tình yêu dưới trăng sáng sông Hồng,
Anh hò câu mái đẩy dìu dặt trên sông
Từ miền Trung ruột thịt,
Anh ngâm giọng bài chòi tha thiết yêu thương
Tiếng hát át tiếng bom,
Quên hiểm nguy gian khổ ở chiến trường,
Anh ca giọng mượt mà sâu lắng điệu cải lương
Lời ca trữ tình nồng men chiến đấu,
Bài ca Trường Sơn gập ghềnh dốc núi
Lời yêu thương trong nắng quắt, mưa quay.
Em vẫn dang tay, em vẫn xòe tay
Che cho anh đỡ ướt.
Sương gội đầu non ý chí không mòn,
Anh thức trắng đêm giữa trận công đồn,
Em hành quân nhận phần đả viện
Lời thề quyết chiến kiên gan bền bỉ
Vì em và anh là chiến sĩ.
Lính cụ Hồ chiến đấu và biết yêu thương
Hôm qua, hôm nay và mãi mãi mai sau
Tình yêu người lính như đất dày trời cao.
Xuân nhớ em
Tưởng nhớ em Thái Thị Trang,
bạn học cùng lớp năm 1949 - 1950
Sống, chiến đấu, học tập và lao động
Theo gương Bác Hồ, tuổi trẻ dấn thân,
Choàng khăn quàng đỏ em đẹp bội phần.
Vùng tạm chiếm nhà trường như mặt trận
Học thực hành, biết yêu nước, thương dân.
Tôi với em
Chưa phải tình yêu trai gái,
Có chăng?
Tình thương non dại trong lứa bạn bè
Tuổi trăng tròn lẻ, trắng như trang giấy,
Nửa buổi đến trường, nửa lo cày cấy
Để nuôi thân, học chữ, học làm người.
Giờ thể thao tập vượt sông bơi lội
Áo bà ba thấm ướt lộ màu da
Nhào lộn, lặn, bơi, thân em uốn lượn
Nước chảy xuôi, bơi ngược chẳng ngại gì
Tuổi xuân thì, em hây hây khỏe khoắn
Rất hiếu động, lời dân gian anh tặng:
“Tuổi mười bảy, em bẻ gãy sừng trâu”1
Em thích thú cười vang, khẽ gật đầu
Ngoái cổ nhìn anh, đôi lời nói khích...
Như bao lần diễn kịch hát dân ca.
Trận càn mùa xuân, giặc Pháp chiếm làng,
Đình chùa miếu mạo, giặc phá tan hoang,
Tứ phía bủa vây, địch xây đồn bót.
Em vào du kích đánh giặc giữ làng
Lặn lội gian nan, đêm ngày bắn tỉa,
Vũ khí thô sơ, mìn bẫy đặt dày
Súng gươm, ngòi bút, cuốc cày tương thân.
Sông La Thọ 2 nước xuôi dòng về biển cả
Tắm gội sông quê em đã trưởng thành.
Nhớ đồng đội em, tuổi trẻ đầu xanh
Hiên ngang đánh Mỹ, nêu danh anh hùng.
Chim bay xa nhìn trời cao, biển rộng
Cá mạnh vẫy vùng mặt nước lung lay
Một đời tuổi trẻ, dạn dày sương gió
Thân gái xông pha, lửa đạn chiến trường.
Em ngã xuống vì non sông đất nươc
Em trở về trong cát bụi quê hương.
Tưởng nhớ em ngày Xuân về, Tết đến,
Đốt nén hương, lòng tiếc thương vô hạn
Dầu tình bạn đã xa cách âm dương.
Vẽ cho em một cành mai, cây trúc,
Viết cho em một lúc mấy vần thơ.
Đã mấy mươi năm nhưng chẳng phai mờ
Trong tim tôi bóng hình em yêu dấu.
1 Ca dao.
2 Sông La Thọ, xã Điện Hòa, huyện Điện Bàn,
tỉnh Quảng Nam.
PHAN LIÊN KHÊ
Bài ông hát cháu nghe
Ông lại hát cháu nghe
Một bài ca kháng chiến
Ông hát ngoài mặt trận
“Vì nhân dân quên mình”
Nhớ đồng đội hy sinh
Khắp mọi miền đất nước,
Âm thầm giọt nước mắt
Trên má ông già nua.
Vai cháu thắm sắc cờ,
Đẹp thay trang sách mới.
Mặt trời hồng chói lọi,
Đảng dẫn đường ta đi.
Bao người lính Cụ Hồ
Qua một thời máu lửa
Vượt muôn vàn gian khổ
“Suốt đời vì nhân dân”
Ký ức thời chiến tranh
Làm sao ông quên được?
Cháu gắng công học tập,
Dựng xây non nước mình.
Một buổi chiều thanh bình,
Cháu lại nghe ông hát.
Kỷ niệm thời đánh giặc
Sống mãi trong lòng ông.
Cho tôi về với ngày xưa
Cho tôi về với ngày xưa
Cho tôi về với nắng mưa năm nào.
Nhớ thời đội mũ, đeo sao
Nhớ thời áo lính, một màu lá xanh.
Đời vui khúc hát quân hành
Câu thơ đằm thắm viết dành cho ai.
Nhớ thời khẩu súng vác vai,
Non cao, biển rộng, sông dài cứ đi.
Sức trai chẳng sợ gian nguy
Ngày đêm bom đạn, tiếc gì tuổi xanh
Nhớ người mẹ dưới mái tranh
Cây vườn trái chín, để dành cho con.
Có cô em gái đầu thôn
Khéo tay vá áo sớm hôm năm nào.
Cô sơn nữ trẻ má đào
Cho tôi xao xuyến, gặp vào giấc mơ.
Sổ tay chép những vần thơ
Bên dòng nhật ký, bây giờ còn đây.
Trong chiến hào, nắm chặt tay
Trước giờ xuất kích, bạn nay không về.
Đắng lòng bên suối nhớ quê
Có cô thiếu nữ tóc thề ngang vai.
Người ơi ngày rộng tháng dài
Cho tôi thầm nhớ một thời tóc xanh…
Hoa ban giữa lòng thành phố
Kính tặng Trung tướng Lê Nam Phong
và Đại tá Hoàng Minh Phương
Có người lính già đứng ngắm hoa ban
Trên đường Điện Biên giữa lòng thành phố.1
Năm nhăm năm rồi không vơi nỗi nhớ
Những cánh hoa rừng nở khắp Điện Biên.
Mùa xuân năm ấy anh hái tặng em
Một bông hoa ban trên đường ra trận.
Ơi cô dân công tiếp lương, tải đạn
Trên đèo Lũng Lô còn nhớ tôi không?
Những cánh hoa ban rừng trắng tựa bông
Trong gió rập rờn trông như cánh bướm,
Có những chàng trai mơ màng đứng ngắm,
Rủ nhau cài vào vòng lá ngụy trang.
Trận địa Điện Biên bom đạn rền vang,
Mặt đất rung lên, máu người lính đổ.
Có cánh hoa ban trở thành màu đỏ
Giữa bãi chiến trường, không thể nào quên.
Non nước chúng mình nay đã bình yên
Giữa đất phương Nam đầy nắng và gió
Bên đường, những bông hoa ban trắng nở
Gợi nhớ cánh rừng Tây Bắc, Điện Biên.
Người lính già mái tóc bạc trầm ngâm
Có giọt lệ rơi trên đôi gò má.
Năm tháng qua đi, mỗi mùa ban nở
Lại nhớ bạn xưa, mãi mãi không về…
1 Trên thảm cỏ xanh phía đầu đường Điện Biên Phủ, thành phố Hồ Chí Minh có trồng một số cây ban, đem từ Điện Biên Phủ vào. Cây xanh tươi, lớn nhanh và đã ra hoa.
Ngày vui nhớ bạn
Ngày vui, đất nước nở hoa
Bâng khuâng ta nhớ bạn ta giữa rừng.
Tuổi xuân ngày ấy đã từng
Áo xanh màu lá, bạn cùng núi non.
Một thời, củ sắn thay cơm
Xông pha khói lửa đạn bom chiến trường.
Quản gì gối đất nằm sương
Mồ hôi ướt đẫm trên đường hành quân.
Một thời không tiếc tuổi xuân
Mấy năm thiếu muối, mấy cơn sốt rừng.
Tây Ninh, Bà Rá, Bình Long,
Miền Đông đất đỏ… nhớ thương vơi đầy.
Hòa bình, đất nước dựng xây
Quê hương đổi mới, bạn nay không về.
Thương người mẹ ở miền quê
Ba mươi năm, vẫn bên hè chờ mong.
Quê ta bông lúa chín vàng
Điện về thắp sáng xóm làng yên vui,
Ngôi trường ngói mới đỏ tươi
Đường lên hạnh phúc, người người ấm no…
Ngày vui đỏ thắm sắc cờ
Bâng khuâng thương nhớ, bạn giờ nơi đâu?
Những câu thơ thời chiến
Tôi đã là ”Thi sĩ của rừng xanh”
Bạn bè tôi đã có lần nói vậy.
Có gì đâu, trong những ngày lửa cháy
Tôi phải còn lặn lội giữa rừng sâu.
Rừng chiến khu vẫn xanh ngắt một màu,
Mái tóc tôi mỗi ngày thêm sợi bạc
Bạn cũ ơi, có khi nào thầm nhắc
Những câu thơ mang hơi thở chiến trường
Có lúc bồi hồi nhớ dáng người thương
Có giọt mồ hôi những ngày gian khó
Có người anh em một chiều máu đổ,
Thấm đất rừng, đồng đội mãi không quên?
Có những câu thơ trong buổi liên hoan,
Không đàn sáo, cứ ngâm nga mà đọc.
Trong sổ tay, câu thơ phai màu mực,
Nét chữ nghiêng trên trang giấy ố vàng.
Những câu thơ viết giữa chốn đại ngàn
Có mùi đạn bom, vẫn còn thô ráp.
Những câu thơ thời binh nhì, binh nhất
Còn theo tôi cho đến hết cuộc đời.
Tuổi trẻ chúng mình đẹp lắm, đồng đội ơi!
Người lính già đọc sử
Kính tặng CCB Mai Xuân Thưởng,
Phường 14, Quận 11
Có một người lính già
Tay nâng niu cuốn sử,
Mắt ông nhìn chăm chú,
Đọc từng trang, từng trang.
Nhớ ngày tháng gian nan
Với đầu trần, chân đất,
Gậy tầm vông, giáo mác,
Xông lên diệt quân thù.
Rừng Trường Sơn hoang vu,
Mưa tuôn rồi nắng lửa
Miền cực nam Trung Bộ
Gian khổ ít nơi bằng.
Củ chụp lúc đói lòng,
Nước suối trong đỡ khát
Chín năm đánh giặc Pháp
Sống giữa lòng nhân dân.
Ơi Ninh Thuận, Phan Rang
Chiến khu xưa Bác Aùi
Nhiều năm chưa trở lại,
Bây giờ đã đổi thay?
Trung đoàn tám mười hai1
Giờ ai còn, ai mất?
Nhớ người đi tập kết,
Người ở lại bám dân.
Nhớ Bác Ái vùng lên
Đất chuyển rung rừng núi.
Ơi ngọn cây, bờ suối
Có nhớ Ama Nam2?
Thương đồng bào tối tăm
Bao đời nay vất vả,
Đem về đây cái chữ
Cho buôn làng Raglai3.
Kỷ niệm cũ còn đây
Mấy mươi năm đánh giặc
Dù vào Nam, ra Bắc,
Không khi nào lãng quên.
Nước mình bốn ngàn năm
Sáng ngời trang sử đỏ.
Dặn cháu con ghi nhớ
Mình là người Việt Nam.
1 Trung đoàn 812
2 Ama Nam là bí danh của đồng chí Mai Xuân Thưởng trong kháng chiến chống Pháp tại miền núi Nam Trung Bộ.
3 Đồng chí Mai Xuân Thưởng người đầu tiên làm ra chữ viết cho đồng bào dân tộc Raglai.
Nương nhờ cửa Phật
Gửi người bạn gái quê Thái Bình đi Thanh niên xung phong chống Mỹ cứu nước vào mở đường Trường Sơn đã xuống tóc đi tu sau ngày hòa bình.
Tuổi xanh ngày ấy còn đâu,
Nhìn em mái tóc trên đầu cũng không.
Đơn sơ màu áo nâu sồng1
Nương nhờ cửa Phật mà lòng xót xa.
Từ khi cha mẹ sinh ra,
Chẳng mong em quét lá đa sân chùa.
Bồi hồi nhớ chuyện ngày xưa,
Tấm thân dãi nắng, dầm mưa chiến trường.
Nhủ lòng xứng với quê hương,
Đạn bom chẳng quản, coi thường gian nan.
Nhường nhau củ sắn thay cơm,
Những viên thuốc đắng qua cơn sốt rừng.
Ngày đêm bám trụ, thông đường,
Xe ra tiền tuyến mà lòng em vui.
Chiến tranh nay đã qua rồi,
Nhưng em cũng đã hết thời thanh xuân.
Vẫy chào từ biệt Trường Sơn,
Áo xanh màu lá, bước chân trở về.
Một chiều trước bến sông quê,
Rưng rưng, cắt mái tóc thề ngày xưa.
Tay mang khăn gói vào chùa
Từ bi, hỷ xả,2 nương nhờ từ đây.
Buồn vui bao nỗi vơi đầy,
Trời cao cho tới đất dày thấu chăng?
- Tụng kinh, niệm Phật bao năm,
Có khi nào nhớ vầng trăng cuối rừng.
“Em ơi chua ngọt đã từng,
Non xanh, nước bạc ta đừng quên nhau!”3?
- Bây giờ đã mặc áo nâu,
Thôi đành hẹn đến kiếp sau,4 hỡi người!
1 Áo nhà sư các tỉnh phía Bắc màu nâu.
2 Từ nhà Phật có nghĩa là lòng thương người và vui vẻ quên mình.
3 Ca dao
4 Theo thuyết Luân hồi của nhà Phật, con người ta có kiếp trước, kiếp sau.
QUỐC BỬU
Bộ đội Cụ Hồ
Nhớ thời khói lửa gian nan,
Đoàn quân Vệ quốc hiên ngang lên đường.
Ra đi giữ lấy quê hương,
Cùng dân gắn bó tình thương tháng ngày.
Một thời Nam, Bắc, Đông, Tây,
Hai lần kháng chiến dạn dày gió sương.
Dấu chân trên khắp chiến trường,
Mọi miền đất nước sẵn sàng xông pha.
Mối tình non nước bao la,
Núi rừng Tây Bắc thiết tha mặn nồng.
Má cô gái Thái ửng hồng,
Thắm dòng sông nước Cửu Long, sông Tiền.
Ngọt ngào tân cổ giao duyên,
Rộn ràng khúc nhạc giữa miền trời xanh.
Ngày nay đất nước hòa bình,
Chiến công bộ đội lừng danh huy hoàng.
Điện Biên Phủ trên không
Năm bảy mươi hai
Cuộc tập kích bằng B52 chiến lược
Mười hai ngày đêm lửa sáng trời Hà Nội
- Thăng Long.
Ta dàn trận “Điện Biên Phủ”û trên không
Thiêu xác “pháo đài bay” xuống bùn sâu vạn kiếp.
Cuộc đọ sức đối đầu trong lịch sử
Giữa Việt Nam với sức mạnh của Hoa Kỳ,
Giữa chiến trường với hội nghị Paris
Để chấm dứt cuộc chiến tranh tàn bạo.
Cho hai bên không còn ai đổ máu,
Sống chung nhau và giữ vững hòa bình.
Trái đất này trở lại những màu xanh
Dân hai nước yên lành vui hạnh phúc.
Chúng con đã thực hiện theo lời Bác:
“Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”
Trận thắng vùng trời rực rỡ biết bao
Dân cả nước tự hào con đất Việt.
Giữ nền trời xanh
Ta mừng dân tộc nước ta
Bao năm chinh chiến đã qua hết rồi.
Nay xây dựng lại cuộc đời
Yêu non nước đẹp sáng ngời nghĩa nhân.
Hy sinh dũng cảm vì dân
Tấm lòng lộng gió sáng ngần trăng sao.
Tâm hồn thanh bạch, thanh cao,
Trái tim đại nghĩa dạt dào gió sương.
Tình người hòa quyện tình thương,
Sống trong kháng chiến, vui buồn có nhau.
Hy sinh chẳng tiếc máu đào,
Cùng dân chiến đấu không nao tấc lòng.
Đoàn quân tiến dưới cờ hồng,
Oai phong lẫm liệt con Rồng cháu Tiên.
Một lòng ta quyết thề nguyền
Chung vai gánh vác giữ nền trời xanh.
Khúc ca khải hoàn
Thời khắc lịch sử,
chiến dịch Hồ Chí Minh đã điểm
Trận đánh long trời vang dội núi sông.
Đoàn quân đi rầm rập dưới cờ hồng
Quyết chấm dứt cuộc chiến tranh tàn bạo.
Năm cánh quân ào ào như vũ bão
“Tiến về Sài Gòn giải phóng thành đô”.
Hàng triệu người mong đợi tiếng hoan hô,
Xe tăng Quân Giải phóng tiến vào
dinh “Độc lập".
Cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới
Giữa Sài Gòn - Hòn ngọc Viễn Đông
Thành phố thân yêu, đất nước Tiên Rồng
Đầy cờ hoa đón mừng Quân Giải phóng.
Mẹ chiến sĩ
Nhớ lại một thời xa xưa dĩ vãng
Cuộc sống đơn sơ tình cảm mặn nồng.
Nơi bưng biền Đồng Tháp rộng mênh mông
Nước phèn chua, muỗi kêu như sáo thổi.
Chân không mang giày, đầu không nón đội
Đỉa chập chờn bơi lội như bánh canh.
Gạo lúa trời, bầu bí, lá rau xanh
Bông điên điển vàng cùng bông súng tím.
Tiếng mẹ chiến sĩ vô cùng êm ấm:
“Thằng nhỏ này, lâu lắm mới về đây!”
Mẹ xoa tay trìu mến nhớ những ngày
Hình ảnh ấy hôm nay còn ghi nhớ.
Mẹ chiến sĩ! Lòng con thương nhớ mãi
Người mẹ hiền yêu quý của chúng con.
Tình người non nước, nước non
Trường Sơn quyện với Cửu Long hào hùng.
Nhớ đồng đội
Bọn chúng mình xấp xỉ tuổi gần nhau
Ngày tập kết, đứa hai mươi, thằng mười chín.
Năm sáu hai, miền Nam đang chinh chiến
Ta trở về theo tiếng gọi quê hương.
Mày ra đi vượt dãy núi Trường Sơn
Tao ở lại hậu phương xây dựng nước.
Buổi chia tay tụi mình đều mong ước
Thống nhất nước nhà ta gặp lại nhau.
Mày lên đường, tao tiễn dạ nao nao
Rồi từ đó mỗi thằng một nẻo.
Ngày giải phóng đến nay chưa gặp lại,
May mắn còn vài đứa bạn thân thương.
Bao nhiêu thằng nằm lại bãi chiến trường,
Cũng có đứa là thương binh, bệnh hoạn.
Nhớ đồng đội lòng xót xa vô hạn
Mong mặt trời đừng lặn buổi chiều hôm.
Nữ tướng Nguyễn Thị Định
Tượng chị đứng đang chào non nước Việt
Dáng oai hùng, nữ tướng rạng chiến công,
Tay giương cao phấp phới ngọn cờ hồng,
Người chiến sĩ xung phong nơi chiến trận.
Chị biểu tượng tám chữ vàng Bác tặng
“Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”.
Tình thiêng liêng rực rỡ ánh sao vàng
Nghĩa non nước huy hoàng tươi sáng mãi.
Người lãnh đạo cả phong trào đồng khởi
Đã thành công vang dội khắp núi sông,
Làm rạng danh cho đất nước Tiên Rồng,
Đầy khí phách với tấm lòng hào hiệp.
Nguyễn Thị Định chí kiên cường oanh liệt
Suốt cuộc đời đẹp lắm chị Ba ơi!
Anh hùng thế kỷ hai mươi,
Chiến công rạng rỡ sáng ngời nước non.
Quân đội nhân dân
Quân đội nhân dân chiến công rạng rỡ,
Bảo vệ quê hương xứ sở Tiên Rồng.
Đoàn quân đi chiến đấu dưới cờ hồng,
Làm tươi dẹp cho non sông đất nước.
Chiến sĩ mùa thu đàn anh đi trước,
Lính Trường Sơn giẫm bước vượt băng ngàn,
Giải phóng nước nhà thống nhất Bắc Nam
Làm nhiệm vụ vinh quang trong lịch sử.
Cuộc kháng chiến trải qua nhiều gian khổ,
Quân đội nhân dân trí dũng song toàn.
Bộ đội Cụ Hồ ý chí hiên ngang,
Cùng dân tộc trên bước đường tiến tới.
Lòng tự hào hân hoan niềm phấn khởi,
Đưa nước nhà thoát khỏi cảnh nghèo nàn,
Xây dựng cuộc đời hạnh phúc vẻ vang,
Lá cờ đỏ sao vàng tươi đẹp mãi.
Sức mạnh thần kỳ
“Nhật ký có lửa”, sức mạnh thần kỳ
Làm rung động những người bên kia chiến tuyến.
Thượng sĩ Nguyễn Trung Hiếu tâm hồn xao xuyến:
“Đừng đốt nữa, trong đó có lửa rồi!”
Anh lính Mỹ như chết đứng nửa người
Đọc nhật ký mà ngậm ngùi rơi lệ.
Người con gái Việt Nam sao đẹp quá
Nữ anh hùng liệt sĩ Đặng Thùy Trâm!
Các bạn ơi là con cháu Lạc Hồng
Phải làm chi? Đất Tiên Rồng đẹp mãi.
Luôn vững bước đừng chần chừ sợ hãi
Làm sao đây thoát khỏi cảnh nghèo nàn?
Phải tiến lên như Phù Đổng Thiên Vương
Cho nước mạnh, cao ngang tầm thế giới.
Ta phấn đấu cùng bước đi nhanh tới
Và tâm hồn phấn khởi với tình thương.
Tiến lên đi rầm rập bước chân dồn
Với ngọn lửa Đặng Thùy Trâm bất diệt!
Tìm trong rừng thẳm
Anh đi tìm mộ của em
Tìm trong rừng thẳm, khắp miền xa xôi.
Bước chân băng suối núi đồi
Đi gần hết cả cuộc đời của anh.
Sao em lẳng lặng làm thinh
Bao giờ gặp lại bóng hình bên nhau?
Hồn em quấn lấy cờ sao
Để cho non nước thắm màu hồng tươi.
Ra đi mười tám đôi mươi
Mối tình dang dở, nụ cười dở dang.
Hy sinh cả tuổi thanh xuân
Để cho trang sử sáng ngần núi sông.
THANH PHƯƠNG
Hẹn tình em
Anh đi cách trở phương trời ấy,
Em vẫn mong người đã mấy trăng.
Đông qua, xuân đến trăng tròn, khuyết
Mà bóng người đi biệt chưa về.
Bỗng một hôm tưng bừng đất nước
Khắp phố phường rợp bóng cờ sao.
Mẹ chợt bảo: thằng Luân về đấy!
Vì hôm nay đất nước thanh bình.
Ba mươi tháng tư ngày giải phóng
Mang lại niềm vui khắp núi sông
Đúng thật, anh về ngày chiến thắng!
Gặp lại nhau tay bắt mặt mừng.
Anh kể em nghe về trận đánh,
Nguy hiểm, xông pha, lắm gian nan
Tình em mong đợi bao ngày tháng
Mãi đến giờ đây mới tao phùng.
Xin em chớ trách người xa vắng,
Nợ nước tình nhà gánh đôi vai.
Nước mất, nhà tan không đành chịu
Nên anh đành phải hẹn tình em.
Lời mẹ
Chim bồ câu trắng hòa bình
Thảnh thơi xoay cánh lung linh sao trời
Trăng soi lá đọng sương phơi
Đâu đây tiếng mẹ à ơi ru lòng:
Con ơi, con ngủ giấc nồng
Mẹ gian nan để thêm hồng đời con.
Bao giờ gánh được nước non
Là khi em bước gót son vào đời.
Dẫu cho núi lở sao rơi
Mẹ mong con chớ đổi dời thiện tâm.
Bên con mẹ vẫn âm thầm
Dắt dìu từng bước lỡ lầm vị tha.
Dẫu cho biển nổi phong ba
Dẫu khi lâm cảnh quê nhà đau thương.
Dẫu khi ra tận chiến trường
Cũng đừng quên lãng tình thương nhân loài.
Bánh xe tạo hóa chuyển xoay
Quanh quanh rồi cũng quay về nẻo chơn.
Tình thương đâu quản thiệt hơn
Yêu người, thương vật chớ sờn lòng em.
Mẹ đợi
Khi về thì chỉ một
Mẹ thương con chết ngất
Nỗi đau tận đáy lòng
Vết thương còn rỉ máu.
Mẹ nắm tay thằng út,
Rưng rưng đôi khóe mắt
Nghẹn ngào nói cùng con:
- Các anh mày hy sinh
Nắm xương phơi đồng vắng
Máu thấm đất quê hương.
Bao giờ giặc chưa tan
Mày còn chưa được nghỉ.
Phải đánh cho tan tát
Thằng giặc cướp nước mình
Sống xứng danh anh dũng
Chết liệt sĩ oai hùng
Đi đi con, mẹ đợi
Ngày chiến thắng con về!
Trang sử thanh bình
Thời gian thắm thoát trôi, trôi mãi
Ba mươi năm giải phóng đến nay
Lịch sử oai hùng in trang sách
Vang vang giọng giảng ấm mái trường.
Trang sử còn ghi ngời gương sáng
Biết bao nhiêu liệt nữ, anh thư
Trung kiên, bất khuất không sợ giặc
Quyết giữ lòng trung với nước nhà.
Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh
Trẻ thơ “nằm lòng mẹ” vẫn gan
Đuổi giặc thù đâu ngại gian nan
Chung vai góp sức cùng xây dựng.
Rợp cờ sao đất nước tưng bừng
Nỗi hân hoan vui mừng phấn khởi
Việt Nam tôi đất nước anh hùng
Để hôm nay tự hào trang sử.
Nước Việt Nam có được ngày nay
Nhờ công tất cả chung xây dựng
Quê hương giàu đẹp hưởng thanh bình.
Không quên ơn những người ngã xuống.
Việt Nam độc lập
Ba mươi tháng tư, khắp nơi nơi
Rợp bóng cờ sao rạng đất trời.
Văng vẳng đâu đây lời đất nước
“Việt Nam độc lập mãi muôn đời”.
Máu cha ông thấm từng nắm đất,
Xương chị, anh chất ngất núi non.
Mắt mẹ thâm bởi đợi mỏi mòn
Cho thế hệ mai sau hạnh phúc,
Để đất nước không còn khổ cực,
Nhân dân cùng chung sức dựng xây
Cho non sông giàu đẹp, tự hào,
Cho thôn xóm yên bình no ấm.
Anh với tôi người Nam, kẻ Bắc
Xiết chặt tay chung sức chung lòng
Tình chúng ta, tình của núi sông
Dựng xây nước Việt đời đời đẹp tươi.
THÚY MINH
Anh bộ đội Cụ Hồ
Đẹp thay anh lính Cụ Hồ
Vai mang súng thép, ba lô lên đường.
Chia tay bịn rịn người thương,
Ra đi tạm biệt quê hương xóm làng.
Quản chi đói rét dặm trường,
Mưa dầm nắng lửa không sờn lòng anh.
Đời vui hát khúc quân hành,
Áo anh xanh mãi màu xanh quê mình.
Sao vàng năm cánh lung linh,
In màu cờ đỏ nặng tình nước non.
Hành quân trên dãy Trường Sơn,
Tai mèo dốc đứng, đường trơn ngại gì.
Thương anh trên mỗi bước đi,
Đường xa mang nặng, khắc ghi lời thề.
Cứu dân thoát khổ trăm bề,
Chưa tan hết giặc, chưa về quê hương.
Xa anh nhớ mãi người thương,
Nhớ anh, nhớ mãi Trường Sơn năm nào.
Về thăm địa đạo Củ Chi
Đất Miền Nam, thành đồng Tổ quốc,
Huyện Củ Chi đánh giặc kiên cường.
Có nhiều liệt sĩ, anh hùng
Làm nên lịch sử, chiến công rạng ngời.
Bao lần Mỹ ôm đầu tháo chạy
Máy bay, tàu chiến cháy tả tơi,
Đánh cho lũ giặc tơi bời
Củ Chi đất thép sáng ngời niềm tin.
Vũ khí mình, anh em tự tạo
Đêm cấy trồng, lấy gạo nuôi quân.
Để mà chống giặc ngoại xâm
Cùng nhau giữ nước, không phân trẻ già.
Trận địa ta chính là lòng đất
Đền Bến Dược, cao ngất trời Nam.
Rừng xanh bát ngát gió ngàn
Lòng dân, ý Đảng muôn vàn yêu thương!
Củ Chi ơi! quê hương đất thép
Đền Bến Dược, cao đẹp uy nghiêm
Củ Chi bất khuất, kiên cường
Toàn dân đánh giặc ánh dương rực hồng.
Viếng nghĩa trang liệt sĩ
Tôi đốt lên những nén nhang trầm
Dâng đến từng ngôi mồ liệt sĩ.
Ôi! Cái chết của các anh thật là cao quý,
Những người con trung hiếu vẹn toàn.
Các anh ra đi tuổi đời còn trẻ,
Rời ghế nhà trường, tạm biệt người thân.
Các mẹ già bịn rịn đưa chân
Cơm vắt trao tay, hẹn ngày gặp lại.
Các anh đã lập những chiến công lừng lẫy
Đã đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào.
Các bà mẹ đưa tiễn năm nào
Vẫn ngóng, trông, ra, vào, thương nhớ
Chưa biết con mình nằm tại nơi đâu?
Đến đây tôi cảm thấy xót đau…
Còn bao nấm mồ vô danh, liệt sĩ.
Các anh đã và đang yên nghỉ,
Tổ quốc ghi công, đồng đội quanh mình.
Chắc các anh rất nhớ gia đình
Mái trường xưa và cánh đồng lúa chín…
Các anh đã hy sinh trọn đời cho Tổ quốc
Một cái tên riêng cũng không có được.
Một địa chỉ thôi, không rõ xa gần
Khi ra về lòng tôi những băn khoăn.
TIẾN LUÔN
Ngày xuân tưởng niệm
Kính viếng liệt sĩ Nguyễn Minh Hoàng
Mỗi độ xuân sang
Lại nhớ Nguyễn Minh Hoàng.
Đồng chí Nguyễn Minh Hoàng,
Hãy bình tâm yên nghỉ.
Bọn xâm lược đã cuốn cờ gục mặt,
Lũ tay sai cũng buông súng quy hàng,
Tàu thống nhất đã nối liền Nam Bắc
Khắp quê hương rực rỡ ánh sao vàng.
Thuở nô lệ, anh làm thuê giữ ngựa
Tưởng cuộc đời phải chôn tận bùn đen.
Nhờ có Đảng, anh ngẩng mặt vùng lên
Làm cách mạng, đòi công bằng no ấm.
Bốn mươi mốt năm trước,
Anh vào tận hang ổ quân thù mà đánh,
Diệt lũ người bắt anh chăn ngựa, hốt phân
Để mở đường cho trận đánh Mậu Thân,
Tung cánh cửa chiến dịch Hồ Chí Minh toàn thắng.
Rồi anh ngoan cường trụ thân nơi cửa Bắc,
Lấp lánh sáng ngời như một vì sao
Soi rọi lối đi cho đồng chí, đồng bào
Xây dựng biết bao công trình bức thiết.
Phường nào cũng có cơ quan y tế
Chăm sóc thiếu nhi sức khỏe ban đầu.
Rồi mai này từ thành thị đến vùng sâu
Trường lớp sinh sôi bằng mười thuở trước.
Hoài bão ngày đi anh hằng mong ước
Cũng dần dần hiển hiện tưởng như mơ
Tổ quốc Việt Nam lớn mạnh từng giờ
Đồng bào mến yêu ấm no hơn từng bữa.
Trong giấc ngủ chắc anh còn trăn trở
Sao kẻ quá dư thừa, người lại thiếu ăn?
Có tự do nhưng chưa thật công bằng,
Một số bạn bè tham ô hủ hóa
Đời tranh đấu đâu có gì lạ,
Đường còn dài, còn lắm nẻo gian lao.
Muốn ấm no thì phải đổ mồ hôi,
Muốn giàu mạnh phải nặn tim vắt óc.
Bàn chân cứng dễ vượt qua đèo dốc,
Trái tim non thì gục ngã bên đường.
Mừng lớp kế thừa đã vững bước đi lên
Tô điểm vườn hồng Việt Nam đổi mới.
Hôm nay,
Bốn mươi mốt năm xuân Mậu Thân lịch sử
Đông đảo đồng bào, đồng chí viếng thăm anh
Với niềm thương yêu, quý mến vô ngần
Nguyện tiếp bước những anh hùng liệt sĩ.
Đồng chí Nguyễn Minh Hoàng
Hãy bình tâm yên nghỉ.
Sức mạnh Việt Nam
Một hai! Một hai!
Tầm vông vạt nhọn là súng trên vai,
Đoàn quân trai trẻ đi đều bước
Tập sáng, tập chiều kịp đánh Tây.
Giặc dữ tưởng rằng chúng võ trang
Máy bay, tàu chiến, đại bác, xe tăng
Thẳng tay bình định trong vài tháng
Là đè đầu cưỡi cổ Việt Nam!
Chúng đâu biết rằng trên ngọn tầm vông
Là gang, là thép, là sắt, là đồng
Là lửa trái tim sục sôi máu nóng
Đốt thành tro bụi lũ ngoại xâm!
Tầm vông vạt nhọn lớn thành tên lửa
Tuổi trẻ xưa, nay tướng tá anh hùng
Những trận du kích lớn thành chiến dịch,
Tổ quốc Việt Nam bốn bể lẫy lừng.
Tầm vông chiến trường, búa trong xưởng máy
Chống giặc ngày xưa, xây dựng ngày nay
Tầm vông mở đường đuổi xong giặc dữ
Tiếng búa công trường, giàu mạnh ở tương lai!
Tưởng niệm
Bạn nằm xuống cho quê hương đứng dậy,
Cho Việt Nam lừng lẫy khắp năm châu.
Đôi tay bạn đã chắp thành đôi cánh
Cho Việt Nam bay đến tận tầng cao.
Xương máu bạn kết thành tàu Nam Bắc
Qua suối, qua sông, vượt núi, vượt đồi,
Đã mở đường cho Việt Nam thống nhất,
Triệu triệu gia đình xum họp an vui.
Bạn đã xả thân để nuôi chí lớn
Nước nhà độc lập, xã hội văn minh,
Bữa cơm nhà nhà có cơm có cá,
Trẻ nhỏ ai ai cũng được học hành.
Các bạn hãy yên lòng và tin tưởng
Lớp kế thừa đang tiếp bước bạn đây.
Con cháu chúng mình tương lai rực rỡ,
Tổ quốc mến yêu đổi mới hàng ngày.
TÚY TUYẾT
Nhớ anh Vệ quốc đoàn
Tôi có giọng ca khá ngọt ngào
Nhưng không tha thiết với trăng sao.
Vì người lính ấy đâu còn nữa,
Đã mất lâu rồi, thương xiết bao?
Vệ quốc quân lên đường tranh đấu,
Từ mùa thu cách mạng bốn lăm
Biền biệt ra đi năm bốn sáu
Không thấy về, đã mấy mươi năm.
Thân gái quản chi nỗi dặm trường
Tôi đã đi tìm khắp muôn phương.
Người ấy ra đi, tìm đâu thấy,
Chỉ thấy trong tim một nỗi buồn.
Tuổi xuân người ấy đã hiến dâng
Tổ quốc thân yêu trái tim vàng.
Ôm nỗi cô đơn cùng năm tháng
Tôi có riêng mình tiếng thở than.
Dù có tiếc thương, cũng qua rồi,
Ghi vào ký ức của mình thôi.
Mỗi năm, mỗi lần mùa thu đến
Tôi lại nhớ về tuổi đôi mươi…
XUÂN CẢNH
Dạt dào con tim!
30 tháng tư bảy lăm1
Dạt dào ký ức, quặn lòng yêu thương.
Tin toàn thắng dậy phố phường
Niềm vui khấp khởi, người thương phương nào.
Miền Nam khói lửa anh vào,
Trường Sơn xẻ dọc xiết bao hiểm nghèo.
Đánh Tây, đuổi Nhật, tiếp theo,
Chiến trường đánh Mỹ gieo neo một thời.
Anh ra miền Bắc nghỉ ngơi
Gắng công học tập, góp đời dựng xây.
Quân sự, công nghiệp quen tay
Gia đình nheo nhóc tự xoay với đời.
Con thơ, vợ yếu chơi vơi
Miền Nam vẫy gọi “Người ơi lên đường...”
Đạn bom ác liệt chiến trường
Hành quân thần tốc người thương sẵn sàng.
Giờ này thắng lợi rền vang
Mừng vui toàn thắng, anh đang chốn nào?
Mừng mừng, tủi tủi, nao nao
Trùng phùng hạnh phúc, dạt dào con tim!
1 Ngày 30-4-1975
Mãi mãi tuổi hai mươi
Tuổi xuân mãi mãi đôi mươi
Tha thiết yêu đời, người người tiếp bước,
Bao tấm gương xả thân vì nước
Hiến cho đời nhiệt huyết thanh xuân.
Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm,
Từng dòng nhật ký thâm trầm xuyến xao.
Tuổi trẻ phẩm chất thanh cao.
Vì yêu cuộc sống, lao vào hiểm nguy.
Tình yêu phong phú diệu kỳ
Yêu nhà, yêu nước, quyết đi cứu đời.
Chiến trường ác liệt trùng khơi
Bình thản cống hiến không vơi tấc lòng.
Bao người nước mắt lưng tròng
Đọc trang nhật ký, quặn lòng tiếc thương.
Ngọn lửa tuổi trẻ can trường
Muôn đời rực sáng tấm gương anh hùng.
Mừng ngày thống nhất
Ba mươi tháng tư bảy lăm,
Sài Gòn giải phóng, cờ giăng đầy trời.
Dòng người tuôn chảy khắp nơi,
Reo hò, ca hát tiếng cười giòn tan.
Niềm vui rạo rực chứa chan,
Tôi như đứng giữa muôn vàn vì sao.
Lâng lâng lòng dạ nôn nao,
Bước chân như đã lọt vào cõi tiên.
Reo vang khắp cả ba miền,
Vui ngày chiến thắng, bước trên đầu thù.
Hồn ai còn ở chiến khu,
Xin về đứng dưới rừng cờ mừng công.
Mừng ngày rạng rỡ non sông,
Vinh quang tổ quốc ghi công anh hùng.
Toàn dân khí thế hừng hừng,
Dựng xây đất nước tiến cùng năm châu.
Việt Nam đất nước đẹp giàu,
Lòng dân, ý Đảng nghĩa sâu tình nồng.
Mừng ngày thống nhất non sông,
Bắc Nam sum họp, cộng đồng reo vui.
Thuỳ Trâm đẹp mãi
Thuỳ Trâm đẹp mãi như hoa
Trái tim nhân hậu bao la tình người.
Tuổi xuân hiến trọn cho đời,
Máu hồng ấm mãi tim người mai sau.
Miền Nam vẫy gọi đi mau
Nam thanh nữ tú cùng nhau lên đường.
Vì dân không tiếc máu xương
Xông vào chiến địa quét phường xâm lăng.
Thùy Trâm bác sĩ trẻ măng
Lương y từ mẫu hằng tâm cứu người.
Mặc cho đạn xới bom rơi
Em như cô Tấm không rời bệnh binh.
Luôn tay lo việc cứu sinh
Chân theo đồng đội thác ghềnh Trường Sơn
Mưa dầm gió bấc đường trơn
Non cao dốc thẳm không sờn lòng em.
Giặc vây bốn phía bao phen
Thông minh bản lĩnh đội em thoát càn.
Bom cày, pháo dập tràn lan
Ruộng vườn trơ trụi dân làng điêu linh.
Đức Phổ em đã hy sinh
Lạc dòng lưu bút chiến chinh xứ người.
Bao năm người lính không nguôi
Đọc trang nhật ký lửa sôi từng dòng.
Thùy Trâm một tấm gương trong
Cần cù nhân hậu giàu lòng kiên trung.
Việt Nam bao nữ anh hùng
Thuỳ Trâm là một bông hồng mãi xuân.
XUÂN PHƯƠNG
Bất ngờ nhói lòng
Tặng anh Quang, người lính kháng chiến chống Mỹ,
thương binh 1/4
Em đi xa khỏi đời tôi,
Chiến chinh ngày ấy hết rồi trôi qua.
Hôm nay về lại quê nhà,
Hỏi thăm em đã qua phà sang sông.
Tôi về chống nạng ngóng trông,
Đau thương sao nỡ chất chồng đau thương.
Chiến chinh đã bấy đoạn trường
Hòa bình lập lại dễ thường nguyên sơ.
Mất chân tôi đã sững sờ,
Mất em tôi lại bất ngờ nhói đau.
Anh hùng không sợ nỗi sầu,
Một chân tôi vẫn đi đầu hàng quân.
Tôi theo Đảng, Bác vì dân
Dụng xây đất nước muôn phần đẹp hơn.
Trái tim người lính
Ta ở nơi này đất Cửu Long,
Vốn xưa đây cũng giống Tiên Rồng.
Hậu Giang gạo trắng khơi nguồn sống,
Đồng Tháp cây lành gợn nước trong.
Xoài Mít lập công Tây thất bại,
Tầm Vu chiến thắng, ngụy thương vong.
Vang lừng sức mạnh dân Nam Việt
Quốc sử lưu danh rạng rỡ lòng.