19/ Tập san thơ Hương Sen số 11.
CÂU LẠC BỘ THƠ 28-7
HƯƠNG SEN
TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ
SỐ 11
6 THÁNG CUỐI NĂM 2008
Bùi Văn Tân - Đặng Thanh Phương - Đình Tín
Đoàn Lâm- Hải Khánh - Lâm Văn Hoàn
Mai Xuân Thưởng - Minh Hồng - Năm Dân - Ngọc Hoa
Nguyễn Thị Thanh - Nguyễn Văn Phi - Như Mai
Phan Liên Khê - Thuý Minh - Xuân Cảnh
Biên tập: Mai Xuân Thưởng - Minh Hồng - Phan Liên Khê
BÙI VĂN TÂN
Theo tấm gương Bác Hồ
Học tư tưởng Bác đã nhiều,
Mà sao tôi thấy nhiều điều nghĩ suy.
Học nhiều mà chẳng thấy chi,
Tham nhũng, lãng phí báo ghi rất nhiều.
Nhân đây tôi có mấy điều
Từ trên xuống dưới làm nhiều mới hay.
Thúc đẩy dân chúng hăng say
Xây dựng đất nước càng ngày tốt hơn.
Việt Nam luôn có tiếng thơm
Đánh giặc rất giỏi, an ninh cũng tài.
Kinh tế nay đã đổi thay,
Cơm no, áo đủ dân cày rất vui.
Thi đua sản xuất không lùi,
Xuất nhiều hàng hóa ra ngoài năm châu.
Học Bác luôn nhớ thấm lâu,
Làm cho nước mạnh, dân giàu tiến lên.
ĐẶNG THANH PHƯƠNG
Của hồi môn
Bao năm qua mẹ kiệt sức nuôi con
Dòng sữa mẹ vắt cạn rồi giọt cuối.
Cánh cò đơn mẹ đi về thui thủi
Mẹ chìm sâu, con bay bổng giữa đời.
Được mảnh bằng đâu phải quá xa xôi
Mà chua xót đã san bằng đời mẹ.
Bạc phếch tuổi xuân dành cho con trẻ
Đỏ thắm nụ cười sáng ánh tương lai.
Rồi bây giờ con sắp có ngày mai
Đêm trống vắng mẹ thở dài trăn trở
Quà vu quy, vật hồi môn làm của
Của hồi môn ôi đắng cháy nỗi niềm.
Còn gì đâu khi tóc sương bạc điểm
Đôi mắt hằn bao dấu chân chim
Bàn tay trắng không họ hàng thân thích
Mẹ chỉ còn phẩm chất để cho con.
Giảng đường ngày mới
Dấu yêu xưa còn in đậm nơi đây
Giảng đường cũ ngôi trường thân gốc phượng,
Ngành sư phạm bao lớp người tiếp bước
Tấm gương thầy tóa sáng khắp nhân gian.
Ánh mắt thầy sao trìu mến chứa chan
Rừng rực lửa niềm tin trên bục giảng,
Ân tình đã nặng oằn theo năm tháng
Viết gì đây cho đủ những nhọc nhằn.
Thẳng ngòi bút trên trang đời loang lổ
Tôi gượng cười rồi tự nhắc bản thân:
“Phải khắc ghi lời chỉ dạy ân cần,
Cố vững bước dẫu đôi lần trượt dốc”.
Vẫn còn nguyên khung trời xanh lớp học
Kiến thức này đèn sách viết bao năm.
Tôi bước qua những con dốc thăng trầm
Gặp lại tôi trên giảng đường ngày mới.
ĐÌNH TÍN
Nếp gia phong
Các con phải nhớ lấy lời cha
Tôn trọng ân sâu mới gọi là
Đức độ tô nên lòng hiếu thảo,
Nghĩa nhân in thắm nếp thanh gia.
Để thành người tốt luôn tu luyện,
Chẳng chịu rèn tâm kẻ xấu xa.
Xây dựng cuộc đời đâu phải dễ
Sống sao để khỏi kiếp la đà.
Nhớ Hàn Mặc Tử
Bỗng nhớ thi nhân lúc thuở xưa,
Trời chiều sóng biển gió đong đưa.
Sài Gòn rộn rã mưa đêm ướt,
Phan Thiết lặng yên nắng giữa trưa.
Hậu thế lưu danh Hàn Mặc Tử,
Tiền nhân in đậm áng thơ xưa.
Quy Nhơn đất khách vùi thân trẻ,
Thương tiếc Mộng Cầm đón mây mưa.
Tình tri kỷ
Ngồi buồn nghĩ lại cảnh xơi trà,
Nâng chén đầy vơi bạn có ta.
Vắng thiếu từ khi sang bên ấy,
Định cư đoàn tụ đất phương xa.
Đang chờ người sớm thăm quê mẹ,
Nhạn nọ đưa tin ấy chắc là.
Tưởng nhớ nhau lâu không gặp mặt,
Lần này nhậu đẹp chớ qua loa!
ĐOÀN LÂM
Anh thương binh nói với vợ
Hãy nhìn đôi bàn tay anh, em sẽ thấy
Chai sạn, rám đen, gân guốc, nhăn nheo
Của khói súng, bom napal, chất độc
Đào biết bao công sự để chống càn.
Hãy nhìn vào đôi chân anh, em sẽ thấy
Vuợt Trường Sơn bằng dép lốp cao su
Lội suối, vượt sông, băng qua đồn bốt
Một chân kia đã gửi lại chiến trường.
Hãy nhìn vào đôi mắt anh, em sẽ thấy
Vết thâm quầng vì thức trắng bao đêm
Hành quân, hành quân truy kích địch
Viên đạn thù đã cướp một mắt anh.
Hãy nhìn vào da anh, em sẽ thấy
Đen sạm, xanh xao bởi sốt rét rừng,
Hàng ngàn đêm dãi dầu sương gió
Đi khắp chiến trường Bắc Trung Nam.
Xương thịt anh đã hòa cùng với đất
Làm xanh tươi đồng ruộng Việt Nam.
Cho quê hương hồi sinh, đất lành chim hót
Cho đàn em thơ cắp sách tới trường.
Dưỡng sinh buổi sáng
Mỗi sáng tinh mơ về đây đông đủ
Với một vài bài thể dục dưỡng sinh
Cùng điệu valse du dương trầm bổng
Những thân hình như con én lượn bay.
Gậy ngắn trong tay, mở màn buổi tập
Bài Thái Cực quyền uyển chuyển như miêu
Ba lang chùy nhịp nhàng cùng điệu nhảy
Kiếm vung lên, hạ xuống dáng yêu kiều.
Tiếng nói, tiếng cười vui như ngày hội
Sảng khoái tinh thần, xả tress, xả vui
Trẻ cũng như già đâu còn ngăn cách
Ca múa bên nhau vang cả sân vườn.
Nghỉ xả hơi, quán cà phê Trứng Cá
Bàn chuyện làm ăn, san xẻ vui buồn.
Có gì đẹp hơn tình làng, nghĩa xóm
Sức khỏe, niềm vui, hạnh phúc, an lành.
Người mẹ của chúng con
Một thời mẹ cũng lưng ong,
Nước da trắng mịn má hồng mắt đen,
Yêu văn chương, chuộng sách đèn
Truyện Kiều mẹ thuộc cả nghìn câu thơ.
Đoan trang, thùy mị, hiền hòa,
Thương chồng đến tận quê xa theo chồng.
Nhà giàu con một tỉnh Đông,
Mẹ về Kinh Bắc nơi đồng trũng chiêm.
Vất vả mẹ chẳng ưu phiền
Vui trong gian khổ, ấm êm cảnh nghèo.
Vì chồng trọn nghĩa thương yêu,
Vì con, mẹ đã sớm chiều tha phương.
Quân thù dày xéo quê hương
Tiễn chồng ra trận diệt phường ngoại xâm.
Để rồi bao tháng năm qua
Nuôi con vò võ khó khăn một mình.
Đến khi đất nước thanh bình
Cha về xum họp gia đình đoàn viên.
Vẫn còn lụt lội liên miên
Đồng trên, đồng dưới bao phen mất mùa.
Vẫn còn cháo bẹ rau dưa
Vẫn còn đi sớm về trưa nhọc nhằn.
Mùa hè cháy bỏng bàn chân,
Mùa đông lạnh giá tím bầm thịt da.
Tinh sương cho đến chiều tà
Bán buôn mẹ đã chợ xa chợ gần.
Đủ nuôi bảy tám người ăn
Một mình mẹ đã tảo tần sớm hôm.
Mẹ còn dạy bảo chúng con
Học hành chăm chỉ, giữ tròn hiếu trung,
Giữ gìn truyền thống cha ông
Hãy mang sức nhỏ góp công với đời.
Miền Nam khói lửa tơi bời
Đáp lời tổ quốc, đáp lời nước non
Tiễn con đi, mẹ nặng lòng
Nhưng vì đất nước non sông nặng nhiều.
Ba lần tiễn ba con yêu
Lòng mẹ thương nhớ bao nhiêu cho vừa
Sa trường chiến địa từ xưa
Ngày về biết đến bao giờ! Có không?
Mẹ ơi lòng mẹ như gương
Soi cho con mỗi bước đường con qua
Ơn nhờ phước đức ông bà
Ba con của mẹ đã qua hiểm nghèo.
Con đi mẹ vẫn nhìn theo
Con về làng xóm vui reo đón mừng.
Con về kháng chiến thành công
Con về mắt mẹ lưng tròng mẹ vui.
Chúng con được học tới nơi,
Được mẹ giáo dục thành ngưới có tâm.
Có tâm nên đã có tầm,
Đánh giặc cũng giỏi làm ăn vững vàng.
Cháu con của mẹ chăm ngoan
Kỹ sư, bộ đội, công an mọi miền
Làm cho rạng rỡ tổ tiên
Họ Đoàn xứng đáng trên nền gia phong.
Bây giờ tóc mẹ như bông
Chín mươi tuổi vẫn vững trong cõi đời
Đã qua bao những đầy vơi
Con kính chúc mẹ thảnh thơi tuổi già
HẢI KHÁNH
Bồi hồi nỗi nhớ
Mùa này mưa gió giăng giăng
Khoảng trời mây xám mờ trăng hôm rằm.
Em mơ ký ức tháng năm
Về thăm Quãng Ngãi dấu thầm nhớ lâu.
Ba Tơ mật cứ rừng sâu,
Nhớ thời đuổi giặc tự hào lừng danh.
Ruộng vườn nay biếc màu xanh,
Xóm thôn ngói mới ấm tình đẹp tươi.
Trà Bồng bom đạn một thời
Giờ đây rừng quế hương ngời ngọt cay.
Nỗi niềm nhớ bạn Sơn Tây,
Xưa từng vệ quốc mà nay chưa về.
Ngược lên cầu mới Sông Re
Bên này Giá Vụt, đường về dốc Ui
Kam Lông, Kam Pút đây rồi
Lừng danh bộ đội sáng ngời đánh Tây.
Nao lòng hồi tưởng niệm hoài
Các anh liệt sỹ khoảng trời nằm đâu?
Mẹ già thầm khấn đã lâu
Mong anh báo điệp chiêm bao tin vàng.
Trường Sơn, Quảng Ngãi, Trảng Bàng
Chiến trường xưa đó vẻ vang anh hùng
Hồn thiêng linh khí núi sông
Bồi hồi nỗi nhớ mênh mông quê nhà.
Lời vàng thầy cô
Hoa hồng dấu ấn thời gian,
Kho tàng kiến thức lời vàng thầy cô
Cho em thắp sáng ước mơ
Kỹ năng con chữ thắm cờ đẹp thay!
Vườn xuân hoa thắm nở đầy,
Niềm tin kiên định chung tay với đời.
Dẫu nhiều thử thách đầy vơi,
Dẫu nhiều cám dỗ vàng mười, đô la.
Đời còn lắm nỗi ngã ba,
Thầy cô định hương cho ta sáng lòng.
Nghiêm mình phẩm chất trắng trong,
Điểm tô non nước góp công đời mình.
Nước non hoa gấm phồn vinh,
Chung đời hạnh phúc thanh bình yên vui.
Câu thơ nhân nghĩa sáng ngời,
Ru em xanh biếc ngọt lời thanh xuân.
Thầy cô gương sáng trong ngần,
Soi ngời lý tưởng đường trần thanh cao.
Công ơn trời biển thẳm sâu,
Thầy cô hai tiếng ngàn sau nhớ đời.
Mừng Đại hội X Công đoàn Việt Nam
Hương sắc mới, nắng vàng lộng mới,
Đại hội X thắng lợi vẻ vang.
Chúc mừng Công đoàn Việt Nam,
Phất cao cờ Đảng sử vàng thắm chương.
Việc làm hay, khẩn trương chu đáo,
Trí tuệ hồng, sáng tạo không ngừng.
Niềm tin Đại hội sức xuân,
Công – Nông- Trí thức càng nâng cao tầm.
Tư duy mới lên tầm cao mới,
Vạn niềm tin thắng lợi trào dâng.
Nâng cao thành tựu bội phần,
Nước nhà thịnh vương sáng ngần văn minh.
Thực hiện tốt hành trình dân chủ,
Giữa doanh nhân và thợ công bằng.
Khơi nguồn sáng tạo tài năng,
Đoàn viên lao động tinh thần tiến lên.
Ta có Đảng quang vinh dẫn bước,
Trí tuệ hồng Nghị quyết Mười thông.
Lợi quyền, nghĩa vụ song song,
Thi đua sản xuất, cờ hồng vẻ vang.
Trong sản xuất an toàn lao động,
Môi trường xanh, sạch bóng vệ sinh.
Đoàn viên lao động nhiệt tình,
Giúp nhau bảo vệ an lành phúc sinh.
Mong nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc,
Chất lượng cao, năng suất cùng cao.
Công đoàn phát động phong trào
Thi đua yêu nước dạt dào hăng say.
Nghị quyết Mười đông tây thắm lộng,
Nhanh đi vào cuộc sống hằng ngày.
Vượt qua thử thách chông gai,
Niềm tin sáng tạo chung tay vững vàng.
Mừng đại hội thành công thắng lợi,
Ơn Bác Hồ Người dựng cơ đồ,
Vinh quang độc lập ấm no,
Sáng ngời lời Bác dặn dò thiết tha.
Di chúc Bác trường ca chân lý,
Tư tưởng Người đường chỉ đỏ ngời,
Vầng dương nhật nguyệt sáng soi,
Việt Nam giàu mạnh ngời ngời hồng xuân.
Mười hai danh thắng Quảng Ngãi
Nước non muôn dặm hữu tình,
Thăm quê Quảng Ngãi đất lành thân thương.
Lần theo sử tích quê hương
Mười hai danh thắng nẻo đường gấm hoa.
Ơn người mở cõi bao la,
LONG ĐẦU HỶ THỦY sông Trà biếc xanh.
Rồng thiêng giỡn nước trăng thanh,
Phụng hoàng chầu nguyệt yến oanh la đà.
Lừng danh THIÊN ẤN NIÊM HÀ
Trời ban ấn ngọc trường ca cơ đồ,
Hoa vân muôn sắc điểm tô,
Sơn hà biếc lộng ngời pho sử vàng.
Khoảng trời ngọc bích phong quang,
THIÊN BÚT PHÊ VÂN ẩn tàng thiên thư,
Khắc chương dấu tích ngôn từ,
Càn khôn thiên biến cõi bờ quan san.
LA HÀ THẠCH TRẬN thiên san,
Binh trời hóa trận an ban cõi bờ.
Ngàn năm đồ trận thiên cơ,
Gian san vững trụ rạng ngời sử son.
Trường sơn hải đảo biên phòng
Tiền đồn CỖ LŨY CÔ THÔN thẳm bờ
Trải bao gian khổ nắng mưa
Ơn Người giữ nước biển trời biên cương.
Nắng soi THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG
Lung linh huyền ảo mờ sương núi rừng.
Sợi vàng đan quyện cành xuân
Muôn hoa khoe sắc bích ngần nước non.
Đò xưa bến cũ dấu son
HÀ NHAI VÂN ĐỘ mãi còn lưu danh.
Trời xanh mây nước biếc xanh,
Nao lòng lữ khách hữu tình bâng khuâng.
Bãi vuông AN HẢI SA BÀN
Long vương mở hội thi đàn thánh tiên.
Phụng hoàng bay lượn chao nghiêng
Xuân thu gấm dệt thiên nhiên an bày.
LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT thiên thai
Ao sen hương ngát trăng say lặn chìm.
Chị Hằng soi bóng thâu đêm
Ngợi ca đất nước trăm miền tiên sa.
Khung trời rừng thẳm bao la
VÂN PHONG TÚC VÕ nguy nga điệp trùng
Ngát hương rừng quế Trà Bồng
Nước non hùng vĩ dặm hồng gấm thêu.
Rằm giêng nhân buổi nguyên tiêu
Ngắm trăng, công múa mây dìu khói sương
Tiên hội VU SƠN LỘC TRƯỜNG
Luận văn đàn sách sử chương anh tài.
TẠCH KY ĐIẾU TẨU hải đài,
Ngư ông ngắm biển nước mây ngàn trùng.
Cuối trời ráng đỏ dặm hồng
Sa Kỳ – Dung Quất khắp vùng gấm hoa.
Xa quê muôn dặm đường hoa,
Vấn vương nổi nhớ thiết tha cảnh tình.
Mười hai danh thắng đẹp xinh,
Cha ông khéo xếp công trình nên thơ.
Trời xuân mây nước mong chờ,
Người về thăm cảnh xưa giờ đẹp thay.
Lung linh huyền ảo thiên thai,
Nếu ai chưa biết phí hoài phúc xanh.
LÂM VĂN HOÀN
Bác Hồ & Mỹ Latinh
Thuở dân Nam hò reo Đại Cáo Bình Ngô,
Hưng Đạo Vương truyền hịch đánh Nguyên Mông,
Lý Thường Kiệt hiên ngang định Sơn Hà Nam Quốc,
Phương tây còn mờ mịt chốn xa xăm.
Theo chân nhà hàng hải Cristốp Côlông
Những kẻ săn vàng úa vào miền đất hứa
Tàn sát dã man những sắc dân bản địa,
Nền văn minh Maya cũng chịu úa tàn.
Sau gần năm thế kỷ tàn sát hãi hùng
Để lại một Mỹ Latinh đa sắc dân hợp chủng.
Thật diệu kỳ nhiều thổ dân thoát hiểm
Đang đứng lên đòi lại sự công bằng.
Gần trăm năm trước có một người Á Đông
Từng qua đây trên hành trình cứu nước
Gặp những tư tưởng đứng lên đòi độc lập
Những Hôxê Marty anh hùng của Latinh.
Đó chính là Người – Bác Hồ Chí Minh
Người tìm đến mọi kiếp người nô lệ
Và reo lên khi được đọc Lênin
Hạnh phúc là đây, “Người cùng khổ” vùng lên!
Nay Bác đã về cùng thế giới tổ tiên
Hàng cây Bác trồng đã thành cổ thụ
Những kẻ hậu sinh đang soi xét mình
Có điều gì chưa như Bác hằng mong?
Đạo đức Bác như trời như biển
Soi đến cùng mọi nỗi riêng tư.
Có ai đó ngỡ lòng mình hụt hẫng
Hãy tắm trong biển Bác nhân từ!
Hãy hướng về Mỹ Latinh cháy bỏng
Khát vọng ngập tràn triệu con tim:
Chủ nghĩa xã hội – Tổ quốc Hồ Chí Minh
Đang soi sáng niềm tin hy vọng !
Bão tài chính
Những tưởng giàu sang nhất đó đây
Ăn tiêu phè phỡn lối sống tây,
Rao giảng nọ kia, lòe thiên hạ
Huênh hoang tự phụ, tưởng mình hay.
Người xưa từng dạy ăn núi lở
Kẻ “sĩ” lòi đuôi ngắn cắn dài
Quen thói của người xài cho đã
Gặp cơn bão dữ vỡ mặt chai.
Khổ cho thiên hạ phải vạ lây
Tội lỗi chính vì lối sống tây
Thôi nhé từ đây chừa thói rởm
Nghênh ngang chết cháy, sẽ có ngày !
Đêm cao nguyên
Đêm cao nguyên trời dường trong hơn
Và trăng sao tưởng gần như với được
Gió lộng sức bay cây rừng xao xác,
Trăng cao nguyên bàng bạc núi ngàn.
Hãy về đây dẫu chỉ một lần
Nghe hơi thở cao nguyên gấp gáp,
Tiếng gà ri gọi rừng thức giấc
Trong âm vang suối đổ thác gầm.
Hãy về xem bát ngát rẫy nương
Vườn cà phê hàng hàng tít tắp,
Hoa trắng trĩu cành tỏa hương bay khắp
Gọi bầy ong tìm mật vờn hoa.
Vị đắng thấm từ đất đỏ nguyên sa
Dưới ánh đèn màu sân vườn quyến rũ,
Bản nhạc rừng xao xuyến lòng ta
Kỷ niệm ùa về từ ký ức sâu xa.
Ta muốn tìm nghe tiếng chim Chơ rao
Ta mong được say Đam San – Xinh Nhã.
Vẻ hoang sơ nay thay bằng phố xá
Đường lớn thay những lối nhỏ rừng hoang.
Rồi mai đây ta khắc khoải nhớ rừng
Cổ thụ nguyên sinh đã vào dĩ vãng
Bạt ngàn đồi hoang, bạt ngàn vô tận
Con thú rừng ngơ ngác chạy về đâu.
Đêm qua rồi rừng trơ trụi còn đâu
Ta mơ tưởng rừng già đang đâu đó
Tiếng thú gầm gừ đòi về rừng cũ
Những chậu kiểng xanh cũng đòi trở lại rừng.
Cao nguyên ơi thương cảm vô chừng
Vẻ nguyên sinh đã xa rời vĩnh viễn
Cháu con sẽ chẳng bao giờ biết đến
Một cao nguyên hùng vĩ hoang sơ.
Đừng trách người, trước hãy tự trách ta
Cái nghèo đói phá tan rừng vắng
Sự vô trách và lòng tham mù quáng
Vơ vét tài nguyên phá tan rừng già!
Còn lại nhỏ nhoi mảnh rừng cấm quốc gia
Đơn độc trước họa bầy lâm tặc
Biết có còn đến ngày tái lập
Giữ được nguồn gen quý mai sau.
Hỡi những ai cảm được nỗi đau
Xin góp sức cứu rừng già đang chết
Cứu những thú hoang khỏi ngày hủy diệt
Cho mai sau không còn tủi hận đau rừng!
Nhớ biển
Trở về phố, ta se lòng nhớ biển,
Hừng đông sóng đẩy mặt trời lên.
Gió mơn man bờ vai mát lạnh,
Xa nhau rồi biển lại thổn thức thêm.
Những ngọn sóng từ khơi xa vỗ tới
Cứ triền miên bất tận muôn đời.
Bao thi sĩ say tình sóng biển,
Thả hồn đón sóng tự ngàn khơi.
Ta vùi mình trong cát vàng êm ái
Ngọn sóng đùa ghé tới trêu ta
Xóa tất cả làm mình ta lồ lộ
Ta nhoài mình đón ngọn sóng kiêu sa.
Ta thả mình mặc sóng dồn nghiêng ngả,
Ta say sưa tận hưởng biển mùa hè.
Vị muối mặn ngàn năm tích tụ
Môi ta chợt nhớ vị gừng cay.
Tình yêu biển mỗi người mỗi vẻ,
Ta riêng say cả biển động sóng gầm.
Vượt qua sóng sức người càng mạnh mẽ
Bởi bao đời người cùng biển tri âm.
Tự hào những du kích Caracas
Bốn mươi năm rồi tưởng mới hôm qua
Vênêzuêla sục sôi nợ máu
Nguyễn Văn Trỗi phải được tự do,
Đại tá Mỹ con tin dối trá!
Triệu trái tim rung lên giận dữ
Lũ đê hèn đã giết chết anh.
Một sự sống hóa thành bất tử
Muôn triệu người nguyện “sống như Anh”
Hôm nay giữa vòng tay ôm xiết
Những anh hùng du kích năm xưa
Lửa nhiệt tình cháy bừng mãnh liệt
Những tấm lòng Vênêzuêla !
Giọt nước mắt chị Quyên nóng hổi
Chảy lăn trên ánh mắt rạng ngời.
Chị muốn được thay lời anh Trỗi
Đón những anh hùng châu Mỹ xa xôi.
Tự do hay là chết !
Mỹ Latinh bừng bừng khí tiết
Có bóng hình anh Trỗi hiên ngang
Trước họng súng thù quắc mắt thi gan.
Anh sống mãi giữa lòng Việt Nam
Và Vênêzuêla tràn đầy khát vọng.
Rạng rỡ tự hào những lão du kích anh hùng,
Nồng nàn nghĩa tình son sắt thủy chung.
MAI XUÂN THƯỞNG
Con đường Cách mạng Tháng Mười
Cách mạng Tháng Mười long trời chuyển đất1
Thế kỉ hai mươi chất ngất đỉnh cao,
Lê-nin tỏa sáng ánh sao
Năm châu dìu dắt tiến vào kỉ nguyên.
Vô sản giai cấp phá xiềng
Đạp tan áp bức giành quyền tự do,
Cứu dân tộc, cứu loài người
Căn nguyên cách mạng Tháng Mười sáng soi.
Việt Nam đau khổ giống nòi
Cách mạng Tháng Tám noi theo cờ hồng
Liên minh chặt chẽ Công – Nông,
Đoàn kết dân tộc con Rồng Cháu Tiên.
Thời đại quá độ hiển nhiên,
Quy luật tất yếu tiến lên huy hoàng.
Trên đường lịch sử sang trang
Con đường Cách mạng Tháng Mười sáng soi.
1 Cách mạng Tháng Mười Nga 1917
“Cách mạng tháng Mười mở ra con đường giải phóng cho các dân tộc và cả loài người… mở đầu một thời đại mới trong lịch sử. Thời đại quá độ từ chủ nghĩa tư bản lên chủ nghĩa xã hội trên toàn thế giới”
Hồ Chí Minh
Làm theo gương Bác
Tấm gương đạo đức Bác Hồ
Đỉnh cao nhân cách điểm tô cuộc đời.
Lương tri, nhân phẩm con người
Hướng theo ánh sáng chân trời Chí Minh.
“Cần – Kiệm – Liêm – Chính” giữ mình
“Dĩ công vi thượng” đinh ninh chuyên cần.
Nói – Làm, chu đáo cân phân
Vì dân vì nước mười phân vẹn mười.
Noi gương đạo đức, ai ơi!
Học – Làm gắn bó đồng thời hành trang.
Cụ thể, thiết thực nhịp nhàng
Tu tâm dưỡng tính bền gan luyện rèn.
Truyền thống kháng chiến bao phen
Hy sinh chiến đầu trui rèn gian lao.
“Công bộc” danh hiệu tự hào
Làm theo gương Bác nêu cao tinh thần!
Mái ấm công đoàn
Liên đoàn lao động Việt Nam
Công đoàn, mái ấm toàn tâm kết đoàn.
Đại hội Mười, ánh vinh quang 1
Ghi dấu phát triển vững vàng công nhân.
Đổi mới, sáng tạo chuyên cần
Lợi quyền hợp pháp công nhân đắp bồi,
Ổn định, phát triển nổi sôi
Công nhân, viên chức sóng đôi công đoàn.
Sự nghiệp đất nước sang trang
Vững bền phát triển, ngập tràn tương lai,
Kỷ cương luật pháp bản bài
Kỹ năng, sáng tạo sánh vai luyện rèn.
Công nhân viên chức đua chen,
Tiền phong gương mẫu ngát men xây đời.
Hướng về cơ sở khắp nơi,
Tâm tư, quyền lợi kịp thời quan tâm.
Công đoàn – Mái ấm, tri âm!
1 Đại hội X công đoàn Việt Nam 2-5/11/2008
Nồng ấm men say
Đại Lãi đây rồi, ấm men say
Nghỉ dưỡng trung ương tại chốn này.
Trời xanh, vườn mượt, hồ phẳng lặng
Yên ả trong lành ru giấc say.
Lão thành cách mạng tay bắt tay
Cả nước hội tụ về chốn này.
Hàn huyên trao đổi bao kí ức
Đồng chí, đồng tâm lịch sử xây.
Ân cần chu đáo những bàn tay
Tiếp đón nâng niu suốt bao ngày
Bữa ăn, giấc ngủ luôn chăm sóc
Sinh hoạt vui tươi khéo sắp bày.
Công ơn Đảng, Bác ngất trời mây
Lão thành cách mạng tay siết tay
Kỷ cương, lý tưởng theo cờ Đảng
Đại Lãi, những ngày ấm men say!
MINH HỒNG
Cây bưởi sau nhà
Độ này cây bưởi sau nhà
Cành vươn che bóng mẹ già còng lưng.
Mỗi khi bưởi chín thơm lừng,
Mẹ nhờ người hái chia từng trẻ thơ.
Mẹ nhìn cây bưởi còn tơ,
Thương con chắc mẹ nằm mơ con về.
Chiều nghiêng bóng mẹ đường quê,
Mẹ đi phía trước, mẹ về phía sau.
Bón chăm cây bưởi lên cao,
Hoàn thành nhiệm vụ Đảng giao mai này.
Con về hái chất thúng đầy,
Mẹ bưng đổi liễn trầu cay chợ làng.
Đêm về mấy bạn già sang,
Trầu cay trò chuyện râm ran ấm nhà.
Đôi môi của mẹ đỏ ra,
Vươn cành cây bưởi sau nhà xanh tươi.
Con mừng cây bưởi mẹ ơi,
Tỏa che bóng mẹ, dưới trời chiều nghiêng!
Chị tôi
Chị tôi lam lũ nghề nông
Ba mươi tuổi mới lấy chồng, chồng chê.
Áo nâu chị nhuộm bùn quê,
Sáng đi đon mạ, chiều về mớ cua.
Đường làng bóng trải nắng trưa,
Bóng là bóng chị đong đưa đi về.
Lo toan bao nỗi bộn bề,
Một đời với chị, không hề lãng quên.
Đồng chua chân bước gập ghềnh
Chỗ sâu, chỗ cạn mạ chênh luống cày.
Chắc là chị thức đêm nay
Chờ trăng xuống núi, dang tay ôm mình.
Chị ôm bao nghĩa, bao tình
Ôm bao kỉ niệm dáng hình người xưa.
Bà con thương chị sớm trưa
Đường quê thương chị, nắng mưa một mình.
Lúc thời con gái chị xinh
Bây giờ cái tuổi bình minh qua rồi.
Chăn đơn gối lẻ chị tôi,
Tròn câu ngôn hạnh, để đời yêu thương.
Hăm ba tháng chín
Hăm ba tháng chín quê tôi,
Tay vung giáo mác, sục sôi căm thù.
Lên đường đi lập chiến khu,
Thằng Tây đốt phá mịt mù xóm thôn.
Tiếng kêu oan những linh hồn,
Dưới cờ Đảng gọi, sức dồn đứng lên.
Cây chông, hòn đá, cung tên
Măng rừng, cơm hẩm, làm nên anh hùng.
Một lòng son sắt thủy chung,
Hăm ba tháng chín điệp trùng quân đi.
Chín năm kháng chiến trường kì,
Quê tôi ngày ấy khắc ghi sử vàng.
Hai mươi năm tiếp vẻ vang,
Bảy lăm toàn thắng giang san một nhà.
Trường Sơn tiếp chặng đường qua,
Việt Nam tổ quốc chúng ta diệu kì.
Nhà tôi
Nhà tôi bộ đội ba đời,
Ông tôi tình nguyện từ thời đánh Tây.
Cha đi đánh Mỹ hăng say
Và tôi biên giới miền Tây tiến vào.
Cả ba chiến trận năm nào,
Cả ba thế hệ góp vào chiến công.
Cả ba son sắt một lòng,
Cả ba một hướng đánh xong quân thù.
Đi từ cách mạng mùa thu,
Mùa xuân toàn thắng chiến khu đi về.
Trải dài năm tháng đường quê,
Giữa ba thế hệ lời thề vẹn nguyên.
Đời ông sống giữa gông xiềng,
Đời cha sống giữa hai miền Bắc Nam,
Đời tôi sống giữa huy hoàng
Vẫn nghe nhịp bước chân đoàn quân reo.
Về thăm quê ngoại
Về thăm quê ngoại Tân Châu,
Thăm khung cửi dệt đồng dâu, nong tằm.
Đôi bờ sông Hậu tháng năm,
Tân Châu trải bóng đêm rằm trăng soi.
Mùa này ai đến mà coi,
Dâu xanh biêng biếc bãi ngoài, bãi trong.
Cái nghề từ thuở cha ông,
Cháu con đau đáu giữ không phai nghề.
Một đời gắn bó làng quê,
Đồng dâu, nong kén đi về sớm trưa.
Tân Châu quê ngoại ngày xưa,
Vẫn khung cửi dệt thoi đưa nhịp nhàng.
Đường tơ trải tấm lụa hàng
Uống chưa hết chén trăng vàng đã say.
Con về thăm ngoại chiều nay,
Trời còn phủ nắng xuống đầy quê hương.
Quê hương bao nỗi vấn vương,
Đường tơ vàng suốt dệt thương làng chiều.
NĂM DÂN
Ngộ nhận
Muốn như Bùi Giáng nên hóa thân bụi bặm,
Học Sơn Nam đi bộ giữa Sài Thành.
Mười năm qua câu thơ chẳng trọn
Mấy ngàn ngày câu chữ vẫn vô tâm.
Sáng trăng
Tay Phật khởi sáng trăng rằm
Bởi tâm, trí Phật rõ ràng như trăng.
Chớ theo tay Phật nghĩ rằng
Phất tay theo Phật sáng trăng như ngài!
Vu lan Mậu Tý
Kinh Phật nhiều người đọc,
Tâm Phật mấy ai theo?
Ngôn từ như Bồ tát,
Hành trạng giống Tì kheo.
Thực sống đời vương giả
Nhân danh lớp dân nghèo,
Lẫn mình vào bá tánh,
Niết Bàn mộng – gieo neo!
NGỌC HOA
Hồ Gươm Hà Nội
Tấm gương xanh giữa Thủ đô
Lăn tăn sóng nước mặt hồ ngàn năm.
Qua cầu Thê Húc vào thăm
Ngọc Sơn đền cũ rêu phong bao đời.
Tháp Rùa còn đó ai ơi
Đài Nghiên, Tháp Bút nắng soi tháng ngày.
Chuyện xưa, tích cũ còn đây
Vua Lê đã đến hồ này trả gươm.
Mong sao lớp lớp cháu con
Chung tay xây dựng nước non huy hoàng.
NGUYỄN THỊ THANH
Mẹ khuyên con
Con ơi con ngủ mẹ ru
Mai sau con chớ cãi u, cãi thầy.
Mẹ mong con lớn từng ngày,
Phụ công cha mẹ, lòng này quặn đau.
Con ơi hãy nhớ lấy câu
Công cha, nghĩa mẹ biển sâu cho tường.
Làm người sống có tình thương,
Kính hiếu cha mẹ noi gương người tài.
Ngày đêm bút sách luyện bài,
Công thành, danh toại hài lòng mẹ cha.
Góp công xây dựng nước nhà
Việt Nam yêu dấu mãi là của con.
Nhớ ơn thầy cô
Ngọt ngào tiếng hát quê ta,
Ơn thầy cô dạy ta ca hôm nào.
Đồ mi son đố thấp cao,
Hát đúng chất giọng miền nào mới hay.
Thầy trò ai cũng hăng say,
Hò ơ ta hát nhớ thầy dạy ta.…
Đường phố sạch đẹp
Biết ơn chị lao công
Sớm chiều theo chân rác
Cho con đường tươi mát,
Cho thành phố đẹp xinh.
Trách nhiệm mỗi chúng mình
Giữ cho đường luôn sạch,
Từ đường to, ngõ ngách
Góc phố mỗi hộ dân
Chung tay ta góp phần
Thành phố xanh sạch đẹp.
Tiếng ru
Con ơi con ngủ cho ngoan
Nước non đang đợi, giang sơn đang chờ.
Mái trường nuôi những ước mơ,
Tương lai phía trước đang chờ các con.
Các con như búp măng non
Ăn no mau lớn mai còn dựng xây.
Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Dày công vun đắp cho ngày mai sau.
Cô nuôi ước mộng từ lâu,
Góp phần bé nhỏ làm giàu nước non.
Con ơi con ngủ đi con,
Cô ru con ngủ no tròn giấc mơ.
NGUYỄN VĂN PHI
Công đức thầy cô
Gạn đục khơi trong tấm lòng nhà giáo
Lòng vấn vương trĩu nặng kiếp con tằm
Vương tơ, nhả chữ tháng năm quên mình.
Nghề thầy cao quý công đức hy sinh
Cõng chữ lên non khắp thôn làng bản
Vùng dân tộc con em còn khát chữ
Về vùng sâu, vùng xa, vùng căn cứ
Sương phủ giăng giăng gió núi mây ngàn.
Tấm lòng thầy cô trải rộng thênh thang
Lòng yêu nghề bắt nguồn từ yêu trẻ
Dệt ước mơ cho tuổi thơ hy vọng,
Truyền kiến thức cho tuổi trẻ trưởng thành,
Ươm mầm xanh cho tương lai đất nước.
Xã hội tôn vinh thầy cô ưu tú
Tấm gương trong sáng mẫu mực ân cần
Hương thơm danh hiệu Nhà giáo Nhân dân.
Hai người mẹ
Tặng cô y sĩ Nguyễn Thị Sen, người mẹ nuôi cháu Kim Chi, con của chiến sĩ giải phóng quân nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10.
Người mẹ nào cũng muốn được sinh con
Ước nguyện nuôi con bảo tồn nòi giống.
Người chị sinh con chưa tròn tháng tuổi,
Nơi bé sinh trên lán, dưới hầm sâu.
Sớm chịu đựng trên đầu bom đạn Mỹ.
Chia tay đơn vị, đường về quê ngoại,
Gởi con thơ để trở lại chiến trường.
Không kịp nữa, điên cuồng địch nổ súng
Chị ngã lăn môi mấp máy thều thào.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào tình mẫu tử
Và thiếp đi vài phút giây giãy dụa
Đạn xuyên người máu ngừng chảy về tim.
Trên mình chị bé con còn thoi thóp
Phải cứu con, người thầy thuốc mẹ hiền
Không cần biết đang ở nơi trận tuyến.
Mẹ ẵm con nghe tiếng khóc đầu tiên
Khóc chào đời trong đạn bom cuộc chiến.
Con chẳng biết gì những người áo trắng
Mẹ Việt Nam hàn gắn vết thương đau,
Biết căm giận những bàn tay lính Uùc,
Bọn chư hầu càn quét xóm làng con.
Mẫu tử thiêng liêng con cũng không còn,
May mắn cho con có thêm người mẹ,
Mẹ nhân từ nuôi dưỡng tuổi thơ con,
Mẹ giấu kín chín năm sau con lớn,
Con ngoan hiền con của mẹ cha sinh.
Con chưa biết mẹ cha ruột của mình,
Con sẽ biết người mẹ đã hy sinh.
Lành vết thương cha hành quân đánh giặc,
Quân lệnh như sơn đối mặt quân thù,
Hy vọng đến ngày miền Nam giải phóng
Tìm lại người con núm ruột của mình.
Và tôn vinh mẹ cha nuôi con lớn
Chuyện đau lòng mẹ hy sinh còn đó
Nơi quê hương con, Long Điền đất đỏ
Trông ra biển lớn cánh rừng hồi sinh
Như hai người mẹ đầy ắp nghĩa tình
Tình mẹ bao la như biển Thái bình.
Ngọc trong tượng đá
Cảm nhận ngày viếng lâm viên nghĩa trang liệt sĩ Biên Hòa
Phút nghiêng mình trước hình khối tượng đài,
Kiến trúc quy mô, bức tranh hoành tráng.
Khắc họa phù điêu anh hùng liệt sĩ
Sống hiên ngang, thác yên nghỉ dưới cờ.
Lâm viên xanh che phủ những hàng cây,
Aùnh mây hồng vờn gió thu heo may
Ru giấc ngàn thu hồn thiêng hội tụ.
Về đây đông đủ các chị, các anh
Cách mạng lão thành, chiến sĩ vô danh
Aám áp bên nhau mộ bia đồng đội.
Những linh hồn thuần khiết sống quên mình
Chiến đấu gian lao dũng cảm hy sinh
Hậu thế biết ơn người con ưu tú
Tròn nhiệm vụ được tổ quốc ghi công.
Giữa đất trời dựng bia truyền thống,
Máu đào liệt sĩ in bóng cờ hồng
Khối tượng đài tích tụ bao chiến công
Hình ảnh hào hùng hai mùa kháng chiến
Tượng đá hóa thân, hồn người hóa ngọc
Sáng lung linh hiển hiện mãi đời đời.
Tình yêu người lính
Trong sâu thẳm của tình yêu Tổ quốc
Có tình yêu nơi cắt rốn chôn nhau.
Lúc lên đường em trao chiếc khăn tay
Khăn trắng, chỉ hồng tình yêu duy nhất,
Một tình yêu chân thật của con tim.
Yêu lính, lính yêu là chuyện đời thường.
Ta học được từ mái trường quê hương.
Trên đường hành quân nhổ đồn bốt giặc,
Anh mang theo câu dân ca quan họ
Tỏ tình yêu dưới trăng sáng sông Hồng,
Anh hò câu mái đẩy dìu dặt trên sông
Từ miền Trung ruột thịt,
Anh ngâm giọng bài chòi tha thiết yêu thương
Tiếng hát át tiếng bom,
Quên hiểm nguy gian khổ ở chiến trường,
Anh ca giọng mượt mà sâu lắng điệu cải lương
Lời ca trữ tình nồng men chiến đấu,
Bài ca Trường Sơn gập ghềnh dốc núi
Lời yêu thương trong nắng quắt, mưa quay.
Em vẫn dang tay, em vẫn xòe tay
Che cho anh đỡ ướt.
Sương gội đầu non ý chí không mòn,
Anh thức trắng đêm giữa trận công đồn,
Em hành quân nhận phần đã viện
Lời thề quyết chiến kiên gan bền bỉ
Vì em và anh là chiến sĩ.
Lính cụ Hồ chiến đấu và biết yêu thương
Hôm qua, hôm nay và mãi mãi mai sau
Tình yêu người lính như đất dày trời cao.
NHƯ MAI
Lời cuối cho mẹ hiền
Mẹ đừng khóc, mẹ ơi xin đừng khóc
Con chỉ còn giây phút cuối này thôi
Rồi mai này con, mẹ ở mỗi nơi
Con âm cảnh mẹ còn nơi trần thế.
Nếu biết rằng sống, còn... gần như thế
Và cuộc đời sao thấy quá phù du
Và nếu biết sự đam mê trụy lạc
Kết cuộc là thê thảm thế này đây.
Thì mẹ hỡi con thề con không dám
Lao đầu vào để khóc hận ngàn thu
Khi biết mình mang mầm căn bệnh AIDS
Là lúc con sắp giã biệt mẹ hiền.
Một chút ăn chơi để ngàn đời hận
Và mẹ già phải khóc tiễn đầu xanh
Mẹ hiền ơi thứ tha dùm con trẻ
Để con ra đi phút cuối được nhẹ lòng.
Trở lại trường xưa
Hôm nay trở lại trường xưa
Trường thì còn đó thầy giờ nơi đâu?
Bạn bè khuya sớm có nhau
Giờ còn gì nữa một màu buồn tênh.
Dọc theo lối cũ thân quen,
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm ngày xưa.
Cây phượng nhỏ vẫn đứng chờ
Những người quen cũ bây giờ ở đâu?
Đây hàng điệp, đó hàng ngâu
Và hàng ghế đá bạc mầu tháng năm.
Lần theo lối cũ xa xăm,
Chợt ai như thể dáng thầy năm xưa.
Bao nhiêu thương nhớ cho vừa,
Nhìn thầy tóc đã bạc màu thời gian.
PHAN LIÊN KHÊ
Chiếc lá vàng rơi
Có ông già đứng mơ màng
Chiều nay ngắm chiếc lá vàng đang rơi.
Thôi đừng gió nữa gió ơi,
Mây đen kéo đến cho trời đổ mưa.
Bồi hồi lại nhớ ngày xưa,
Một thời trai trẻ tuổi vừa đôi mươi,
Ánh sao đầu mũ sáng ngời,
Áo xanh màu lá, làm người chiến binh.
Đã từng qua lửa chiến chinh
Cho quê hương được thái bình hôm nay.
Bắc Nam dải núi sông này,
Qua bao dâu bể đổi thay đã nhiều.
Tấc lòng chứa chất thương yêu,
Đến nay đã tuổi xế chiều, bạn ơi!
Ước gì ngày tháng ngừng trôi,
Ước gì trở lại một thời tóc xanh.
Thương thay chiếc lá xa cành
Lá rơi xuống đất lại thành đất đen.
Rồi cây non sẽ mọc lên,
Nay mai xanh tốt ở trên đời này.
Người già yêu cả cỏ cây
Như yêu nhựa sống tràn đầy trong tim.
Chợ làng quê
Chợ quê mỗi sáng một phiên
Một bên đồng lúa, một bên xóm làng.
Bà con cô bác họ hàng,
Nếu không thì cũng láng giềng với nhau.
Bắp ngô, nải chuối, mớ rau
Lá trầu tươi với quả cau đầu mùa.
Rộn ràng kẻ bán người mua,
Con tôm, con cá, con cua đồng mình.…
Hỏi han công việc gia đình,
Mải vui câu chuyện ân tình, thủy chung.
Bốn mùa xuân hạ thu đông,
Mùa nào thức ấy, chợ không thiếu gì.
Hỡi ai ra chốn kinh kỳ
Nhớ ngày thơ ấu, mẹ đi chợ về
Mua cho một chút quà quê,
Đến nay còn thấy tái tê trong lòng!
Dẫn con đi thi đại học
Lời một người cha
Trong túi mấy trăm ngàn bạc
Không bằng tiền lẻ người ta.
Cha phải bán đi tạ thóc,
Chi phí mấy hôm xa nhà.
Lần đầu đi lên thành phố
Cái gì cũng lạ con ơi
Mình quen xóm thôn, đồng lúa
Đến đây đất khách quê người...
Dặn con suốt đời nên nhớ
Mẹ cha một nắng hai sương,
Chân lấm tay bùn vất vả
Cho con cắp sách tới trường.
Cha mong con hãy cố gắng
Ngày mai làm tốt bài thi
Dù có thương con nhiều lắm
Nhưng cha không giúp được gì.
Cha mơ cổng trường đại học
Mở ra chờ đón con vào.
Mẹ cha cả đời khó nhọc
Cho con chắp cánh bay cao.
Nhớ Huỳnh Văn Nghệ
Mời bạn về với đất đỏ Miền Đông,
Đến Tân Uyên mà nghe dòng sông hát1,
Thăm chiến khu Đ một thời đánh giặc
Mảnh đất này có Thi tướng rừng xanh.2
Ai từng qua khắp nẻo đường chiến tranh,
Quên sao được những La Ngà, Đất Cuốc.
Chi đội 10 hành quân lên phía trước3
Bao năm rồi, như máu giặc còn loang.
Ông tướng nhà trời4 gìn giữ quê hương
Trên yên ngựa xông pha nơi trận mạc,
Đêm trăng lên vẫn mơ về xứ Bắc
Vì “Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long5”.
Hôm nay tôi về thăm lại xóm làng
Vẫn còn đó những vần thơ trên cát6
Ông Tám Nghệ làm thơ và đánh giặc.
Non sông này, hậu thế chẳng lãng quên.
Điện Trị An thắp sáng vùng Tân Uyên,
Thôn xóm reo vui đón mùa gặt mới,
Có những ngôi trường đỏ tươi mái ngói,
Tiếng trẻ thơ là tiếng của tương lai.
Chiến khu Đ xưa rừng thẳm, sông dài,
Nay ấm no trên đường lên hạnh phúc.
Tôi bâng khuâng lắng nghe dòng sông hát,
Thương nhớ vô cùng Thi tướng rừng xanh.
1 Sông Đồng Nai
2 Tên một bộ phim tài liệu về Huỳnh Văn Nghệ, tập 1 có tựa đề “Dòng sông hát”
3 Trong Kháng chiến chống Pháp, Huỳnh Văn Nghệ là Chỉ huy trưởng Chi đội 10 Vệ quốc quân Miền Đông Nam Bộ.
4 Bà con các dân tộc Xtiêng, Châu Ro, Châu Mạ vùng chiến khu Đ vẫn gọi Huỳnh Văn Nghệ là “Ông tướng nhà trời”
5 Bài thơ “Nhớ Bắc” nổi tiếng của Huỳnh Văn Nghệ có những câu:
“Ai đi về Bắc ta đi với,
Thăm lại non sông giống Lạc Hồng.
Từ độ mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long”.
6 Trên bia mộ Huỳnh Văn Nghệ tại quê hương Tân Uyên có khắc hai câu thơ của thi sĩ:
“Gởi lại bạn mấy vần thơ trên cát
Và giờ đây tôi qua bến lên đường”
Tấm hình năm xưa
Bồi hồi giở tấm hình xưa,
Thấy cô gái trẻ tuổi vừa hai mươi.
Cha cho em những nụ cười,
Tươi như hoa nở làm người có duyên.
Mẹ cho em lúm đồng tiền,
Theo anh đi khắp mọi miền nước non.
Bây giờ đã có đàn con,
Dung nhan khác thuở còn son ngày nào.
Còn đâu môi thắm má đào,
Và đây vầng trán, điểm vào nếp nhăn.
Tuổi xuân cùng với tháng năm,
Đã trôi theo nỗi nhọc nhằn đầy vơi.
Thôi đừng tiếc nữa em ơi,
Bấy lâu em đã là người của anh.
Cho dù đã hết tuổi xanh,
Hoa thơm kết trái ngọt lành là đây.
Chồng con hôm sớm sum vầy,
Gia đình hạnh phúc tháng ngày lo toan.
Việc nhà rồi việc cơ quan,
Việc nào cũng đảm, vẹn toàn cả hai.
Tấm hình năm ấy còn đây,
Anh mang theo trái tim này, hỡi em!
THÚY MINH
Thương lắm, Hà Nội ơi!
“Hà Nội mùa này vắng cơn mưa”1
Hỏi trời sao nước quá dư thừa.
Khắp nơi, nước tràn trên đường phố
Người xe đi lại khổ hay chưa?
Ao sâu cá lội thay đường đi
Đó đây cất vó trông thật kỳ
Ai đời câu cá trên đường phố
Ô tô xe máy hết đường đi.
Bà con khổ vì mưa quá nhiều,
Ngập úng rau màu, lúa cũng tiêu,
Khó khăn, dịch bệnh và đắt đỏ,
Thiệt người, thiệt của biết bao nhiêu.
Thương lắm Hà Nội, Hà Nội ơi
Cho tôi gửi chút nắng tới nơi
Cho mây tan hết, không mưa nữa
Cho ấm mọi người khổ cũng vơi.
1Bài hát của Trương Quý Hải
Lửa thiêng rực hồng
Cách mạng Tháng Tám huy hoàng
Toàn dân khởi nghĩa phá tan xích xiềng.
80 năm nô lệ triền miên
Giặc Pháp thống trị đảo điên nước nhà.
Đọa đày già trẻ chẳng tha
Còn lưng trâu ngựa, Lang Sa rút bòn.
Phu phen, thuế má, roi đòn,
Tài nguyên vơ vét chẳng còn thứ chi.
Đầu hàng giặc Nhật, Pháp quỳ
Hai tròng một cổ siết ghì dân ta.
Hai triệu chết đói xót xa,
Đầy đường khắp nẻo thây ma chất chồng!
Hiệu triệu vang dội núi sông
Bác Hồ kêu gọi đồng lòng đứng lên.
Mùa Thu - Tháng Tám vang rền,
Lật nhào Nhật, Pháp xây nên chủ quyền.
Ngày 2 tháng 9 thiêng liêng
Mùa Thu Tháng Tám lửa thiêng rực hồng!
Mùa Thu
Tháng Tám Mùa Thu lại về
Toàn quốc khởi nghĩa lời thề reo vang.
Đổi đời lịch sử sang trang
Chào đời, thời điểm ngàn vàng đời tôi.
Mùa Thu Cách mạng chiếc nôi
Ru tôi khôn lớn cuộc đời công dân.
30 năm kháng chiến thành thần
Cha, anh dũng cảm dấn thân lẫy lừng.
Kịp vừa chập chững bước chân
Toàn dân khí thế đứng trên đầu thù
Ngọn cờ Cách mạng Mùa Thu
Giữ nước, cứu nước diệt thù ca vang.
Pháp, Mỹ xâm lược dẹp tan,
Non sông thống nhất huy hoàng dựng xây.
63 năm rạng rỡ trời mây
Tuổi đời, tuổi nước cây đời lung linh.
Nhớ lời thầy cô
Nghiêng nghiêng mái ngói trường làng
Xum xuê tán lá dãy bàng trước sân.
Thầy cô ngày tháng chuyên cần
Dạy em từng chữ đánh vần từng câu.
Ê, a là bước khởi đầu
Con còn nhớ mãi những câu ghép vần
Đức – Tài – Tâm – Trí trong ngần
Làm người phải học chữ nhân đứng đầu.
Cho dù cực khổ đến đâu
Đáy lòng con vẫn khắc sâu lời thầy
Thời gian vạn vật đổi thay
Lắng trong, gạn đục lời thầy trước sau.
Thầy, cô tóc đã phai màu
Nếp nhăn cùng với nốt màu nâu đen.
Lời thầy trầm ấm thân quen
Giọng cô êm dịu như men rượu nồng.
Bao năm vất vả chất chồng
Dắt dìu lớp trẻ cầu mong nên người
Trưởng thành trò ở khắp nơi
Hướng về quê mẹ nhớ lời thầy cô.