21/ Tập san thơ Hương Sen số 10 (Phần 2).
HƯƠNG SEN - TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ SỐ 10 - PHẦN 2
MINH HỒNG
Một ngọn đèo
Qua phá Tam Giang, đến vượt đèo,
Hải Vân triền núi vách cheo leo.
Bạc đầu con sóng xô bờ đá
Ôm khúc cua lên, khúc ngặt nghèo.
Đà Nẵng kia rồi, ôi đẹp quá
Sông Hàn quê mẹ nước trong veo.
Bên này bên đó không xa lắm
Chỉ cách hai quê, một ngọn đèo.
Mười bông hoa đẹp
Việt Nam đất mẹ anh hùng,
Cháu con bà Triệu thủy chung trọn đời.
Biết bao gương sáng tuyệt vời,
Trường Sơn ngày ấy sáng ngời chiến công.
Mười cô thanh niên xung phong
Ngã ba Đồng Lộc giữ thông tuyến đường.
Mười cô để lại quê hương
Mười bông hoa đẹp, yêu thương đời đời.
Nhớ làng tôi
Cổ Thạch, Chùa Hang cát trắng đồi,
Em về nơi đó với làng tôi.
Xôn xao biển hát lòng khao khát,
Khao khát lâu rồi cũng đến nơi.
Bãi đá thiên nhiên, ôi đẹp quá,
Đá màu Cổ Thạch, đá sinh sôi.
Em ôm sóng biển La Gàng nhớ
Sóng vỗ vào bờ, sóng chạm môi.
Qua khúc sông Thu
Qua khúc sông Thu mấy nhịp cầu,
Phù sa ven bãi biếc nương dâu.
Quảng Nam ngày ấy anh hùng quá
Máu đỏ Thu Bồn giặc thoát đâu?
Khúc ruột Miền Trung thương nhớ lắm,
Khi thì nắng lửa, lúc mưa dầu.
Trọn đời với Đảng thề chung thủy
Biển cạn mà lòng cứ vẫn sâu.
Sơn Mỹ làng tôi
Sơn Mỹ làng tôi sáng sớm nay
Sáng ngày mười sáu, tháng ba này.
Năm trăm lẻ bốn linh hồn thét,
Giặc Mỹ tràn vào giết thẳng tay.
Máu thắm làng tôi trào uất hận
Vùng lên cả nước trả thù này.
Đồng bào Sơn Mỹ không quên được
Bao nỗi đau còn vạn kiếp đây.
Về thăm quê mẹ
Về thăm quê mẹ Nga Sơn,
Mênh mông đồng cói, gió vờn xôn xao.
Đường thôn chân bước nao nao
Đêm nay người ấy thế nào cũng sang.
Cói phơi vàng óng sân làng,
Cói theo khung cửi trải hàng chiếu hoa.
Chiếu hoa làm đẹp đời ta,
Dệt trên nền cói, chiếu là hồn quê.
MINH KHÂM
Giá trị của nụ cười
Nụ cười không mất vốn,
Chẳng hao tốn lại lời.
Trong tình cảm xã giao
Sao ta lại không cười?
Doanh nhân và chính khách
Luôn trân trọng cách cười,
Tay bắt tay thân mật,
Miệng như đóa hoa tươi!
Bạn yêu đời lạc quan,
Cười mỉm và cười vang,
Mặt mày luôn tươi sáng
Hơn thuốc bổ mười thang.
Có lần em hồ hởi
Cảm mến anh quá trời
Và yêu nhau tha thiết
Bởi cái duyên anh cười!
Kìa nụ cười Việt Nam
Cô gái đẹp đoan trang,
Biểu tượng ngành du lịch
Làm vui vẻ khách hàng.
Người khuyết tật bẩm sinh
Nhờ bác sĩ chỉnh hình
Sứt môi, hàm ếch hở
Cũng có nụ cười xinh.
Ông bà xưa dạy bảo
Con cháu giữ cái duyên
Cho hạnh phúc nụ cười
Nên trân trọng lời khuyên.
Này các bạn làng thơ
Tình cảm chớ thờ ơ
Thời gian qua thấm thoát
Vui cười thỏa niềm mơ.
Kính chúc mẹ
Gửi cùng lặng lẽ dòng trôi
Thương bên lở nhớ bên bồi cạn nông...
Cái ngày cấy lúa non bông
Ngón tay bấm đốt, mẹ mong từng giờ.
Mưa to úng hạn lo khô
Đêm nằm lòng dạ gác bờ thúc trông.
Cái ngày cấy lúa non bông,
Thổi cơm mẹ chẳng nỡ đong ống đầy.
Sàng thưa lọt khói bếp cay
Bồ nghiêng lép kép vụ này chắc không?
Cái ngày cấy lúa non bông
Tôi đâu đã hiểu “nghẹn đòng” là chi.
Trách thời con trẻ ham bi
Nấp trong rơm rạ trốn khi mẹ tìm.
Cái ngày cứ chảy vào tim
Lắng theo... bao những nổi chìm đầy vơi.
Vui cùng con cháu thảnh thơi
Cháu con chúc mẹ sống đời muôn năm.
Nhớ
Xa quê mấy chục năm rồi,
Mỗi khi tết đến, tôi ngồi lặng im.
Cánh chuồn bay thuở trốn tìm,
Dòng sông tuổi nhỏ chảy chìm trong tôi.
Xa quê mấy chục năm rồi,
Sông Hồng vẫn đỏ đất bồi vườn cau.
Ngày qua ngày, tháng qua mau
Tóc xanh thoắt đã nhuộm màu sương sa.
Đêm nằm gửi mộng quê xa
Bánh đa riêu bún dưa cà dầm tương.
Mong ngày họp mặt đồng hương,
Gặp người ôn lại đoạn đường đã qua.
Tình non nay dẫu đã già,
Trầu cau vẫn thắm, vườn cà vẫn xanh...
Phụ nữ Việt Nam
Việt Nam phụ nữ tự hào
Vàng son tám chữ người trao, Bác Hồ.
Anh hùng bất khuất điểm tô
Đảm đang trung hậu cơ đồ vẻ vang.
Công dung ngôn hạnh chu toàn,
Tiếng danh còn đó lo toan mọi bề.
Nhớ ngày mùng tám tháng ba,
Chị em vinh dự tặng quà tôn vinh.
Tôn vinh thầy thuốc
Tôn vinh thầy thuốc nhân dân
Ơn sâu nghĩa nặng ân tình đẹp thay.
Lương y, bác sĩ khéo tay
Cứu người tận tụy đêm ngày vẫn vui.
Bệnh nhân hồi phục tươi cười,
Blu trắng tuyết muôn đời trắng trong.
Giữ gìn y đức chữ tâm
Phát huy truyền thống toàn dân nhớ ngày,
Hàng năm hai bảy tháng hai
Ngành y cao quý người tài tôn vinh.
MỸ HUỲNH
Đẹp quá quê hương tôi
Ôi đẹp quá khắp nẻo đường đất nước,
Trời trong xanh và nắng cũng dịu êm,
Mây lững lờ xuống thấp tự tơ mềm,
Gió lơi lả đùa vui trên sóng nước.
Quê hương ta vững vàng từng bước,
Đã xóa dần những vết tích đau thương.
Bao anh hùng đã hiến góp máu xương
Những chiến sĩ chịu riêng mình mất mát.
Để đất nước thêm đậm màu xanh ngát
Từng nụ cười như hoa nở đẹp tươi.
Cỏ cây khô được tưới bởi tình người
Tiếng ê a mái trường còn vang vọng.
Dù nỗi xưa có phút giây thoáng đọng
Nhưng tình thương chia sẻ mọi niềm đau.
Bàn tay em vun xới lại hàng cau
Cùng nối nhịp chiếc câu xưa đã gãy.
Bắc Trung Nam nay đã liền một dải
Bầu trời vui với muôn vàn vì sao.
Tay trong tay lòng rộn rã xiết bao
Ôi đẹp quá quê hương mình rất đẹp!
Mẹ cha
Mẹ em là mẹ anh hùng
Cả đời chiến đấu vẫy vùng dọc ngang.
Cha em Nam Bắc hiên ngang,
Làm nên chiến tích vẻ vang một thời.
Nén hương đời
Hòa bình rồi ta dựng xây đất nước,
Tay trong tay mừng hạnh phúc ấm no.
Dưới nắng mai tiếng chim hót líu lo,
Dậy chiến tích của miền Đông anh dũng.
Với khúc nhạc quê hương còn vang vọng,
Bản tình ca như thúc giục lòng ta.
Giữ vẹn tình chung thủy với quê nhà
Dù gian lao cùng vượt qua đêm tối.
Việt Nam ơi trang sử chói lọi,
Đem yêu thương khuất lấp vạn niềm đau
Như cánh chim dù bay đến phương trời nào
Cũng mang về màu xanh tươi rực rỡ.
Qua cơn mê lòng không còn bỡ ngỡ
Mái đình xưa giờ ngói đỏ thắm tươi.
Trong bóng đêm thắp một nén hương đời
Khơi ngọn lửa ấm lòng người đã khuất.
Nhớ ngoại
Bao năm xa cách quê hương,
Chắc là tóc ngoại pha sương đã nhiều.
“Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
Nhớ về quê ngoại chín chiều ruột đau”
Ngoài hiên gió thổi lao xao,
Mưa rơi thấm lạnh hàng cau trước thềm.
Ngồi bên bếp lửa đêm đêm,
Dỗ dành đàn cháu giấc êm thâm tình.
Trải cơn khói lửa điêu linh,
Tuổi cao, sức yếu một mình lo toan.
Ngoại đâu sá quản gian nan,
Lời ru của ngoại muôn vàn dấu yêu.
Sớm hôm dưới mái tranh xiêu,
Hoa cau rụng trắng buồn thiu bên rào.
Bùi ngùi nhớ lại thuở nào,
Trong vòng tay ngoại ngọt ngào yêu thương.
Ngờ đâu trở lại cố hương,
Xa rồi dáng ngoại hiền lương một đời.
Con thầm gọi tiếng: “Ngoại ơi!”
Và thầm gởi ngoại một trời nhớ thương.
Tình mẹ
“Ngồi buồn ngó ngược ngó xuôi
Ngó không thấy mẹ ngùi ngùi nhớ thương”.
Mẹ ơi giờ cách đôi phương,
Ngày xưa thơ ấu đêm trường ru con.
Ru con giấc ngủ cho tròn
Năm canh thao thức héo hon mẹ hiền.
Suốt đời lam lũ muộn phiền,
Quân thù ngăn bước mọi miền quê hương.
Gừng cay muối mặn tình trường,
Âm thầm lặng lẽ đau thương một mình.
Sắt son giữ vẹn niềm tin,
Tự hào con khắc bóng hình mẹ yêu.
Đêm nay con nhớ mẹ nhiều,
Bao nhiêu xa cách bấy nhiêu thâm tình.
NĂM DÂN
Dưới chân Nữ thần Tự Do
Bác đã nói từ lâu,
Đuốc chỉ sáng trên đầu,
Nữ Thần to, cao quá
Mãi mãi nhìn đâu đâu!
Quanh chân Thần vẫn tối,
Khu Harlem lầy lội,
Người da màu khổ đau,
Tự Do bao giờ tới?
Thanh tâm, quả dục
Chớ nhìn theo tay Phật,
Mà ngỡ tới Niết Bàn,
Hãy thanh Tâm, quả dục,
Cõi Phật giữa trần gian.
Tóc nhuộm
Đã bạc ngày thêm bạc
Cố nhuộm để làm chi?
Thời gian soi đen – trắng
Thứ nhuộm có ra gì!
NGỌC HOA
Em hát câu quan họ
Đất Phương Nam, em hát câu quan họ
Đón mùa xuân bằng khúc hát quê mình.
Giữa đô thành ánh điện sáng lung linh,
Nhớ trăng soi trên bờ đê lộng gió.
Bên sông Sài Gòn ngàn năm sóng vỗ
Em bâng khuâng nhớ dòng nước sông Cầu.
Quê hương mình xanh ngắt những ngàn dâu,
Thôn xóm hân hoan mỗi mùa lúa chín.
Ngày ra đi, cầm tay em anh hẹn
Chiến thắng về lại hát khúc giao duyên.
Nhớ tháng giêng, như đến hẹn lại lên
Về hội Lim, những liền anh liền chị
Em lại hát câu luồn kim, se chỉ
Anh ngân nga với người ở đừng về.
Xa quê nhà càng thắm đượm hồn quê,
Em muốn gửi vào trong từng câu hát.
Anh yêu ơi, dù mây trôi bèo dạt
Em vẫn mãi là con gái Bắc Ninh.
NGUYỄN VĂN PHI
Ánh hào quang
Mười chín tháng năm, ngày dài trọng đại
Chúng ta ôn lại Di chúc Bác Hồ.
Tình cảm của Người để lại đời sau
Cho cả hai miền đồng bào Nam, Bắc
Và chiến sĩ đang xông pha đánh giặc
Đoàn kết, vững tin, thế trận lòng dân.
Cây bút Người nét thần sáng mãi
Phép dụng binh như thiên tài võ tướng.
Văn chương Người, ôi! Tuyệt tác thi gia.
Di chúc Người là bảo vật quốc gia,
Là cẩm nang mang tầm nhìn chiến lược
Phép an dân, dựng nước, lúc thanh bình.
Lời yêu thương chan chứa biết bao tình
Gương đạo đức, tính nhân văn cao cả
Thế giới tôn vinh danh nhân văn hóa
Ôi! Thiêng liêng, vĩ đại, vị Cha già
Ba mươi chín năm Bác đã đi xa
Thế giới Người hiền, Người về yên nghỉ
Di chúc Người, sống mãi với chúng ta.
Biểu tượng trống đồng
Quốc tổ Hùng Vương dấu ấn trống đồng
Khai mở giang san dựng nước Văn Lang,
Bốn nghìn năm xưa lưu truyền huyết thống
Dòng dõi Lạc Hồng để lại hôm nay.
Sân đền Hùng lời Bác Hồ giáo huấn
Rất thiêng liêng gần gũi trước hàng quân:
“Các Vua Hùng đã có công dựng nước
Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước”.
Quá khứ vinh quang Vua Hùng thuở trước
Thấm vào lòng người, hiện tại tương lai...
Lớp lớp trẻ trai vươn vai Phù Đổng
Thừa kế hồn thiêng Lạc tướng, Lạc hầu
Đất nước bao phen chìm đắm, bể dâu
Bao thế hệ ngẩng cao đầu giữ nước
Rạng danh thơm con cháu các Vua Hùng.
Trống Đồng nguyền rủa chiến tranh xâm lược,
Trống ngợi ca những người con yêu nước
Lấy máu xương đổi độc lập tự do
Để có hôm nay Việt Nam chiến thắng.
Chiến tranh lùi xa, vết thẹo chiến tranh
Phải chiến thắng nghèo nàn và lạc hậu
Ngăn ngừa dịch họa, hậu quả thiên tai
Âm thanh trống khơi mạch nguồn tự hóa giải
Khép lại quá khứ, hướng tới tương lai.
Tiếng trống vang theo chiều dài đất nước
Vượt trùng dương đi giao lưu văn hóa,
Hòa hợp lòng người Âu, Á, đông tây,
Âm thanh tạo nên bao dòng cảm xúc,
Viết nên lời, vẽ nốt nhạc, hồn thơ.
Trống, đồng hành theo bề dày lịch sử,
Thắp sáng niềm tin nêu cao danh dự,
Tên tuổi Việt Nam trên quả địa cầu,
Sánh vai làm bạn bốn biển, năm châu,
Hội nhập kinh tế, toàn cầu cạnh tranh.
Cơ hội, thách thức, sản xuất cung cầu,
Kinh tế tri thức phát triển bền lâu.
ASEAN, Úc, Châu Phi, Bắc Mỹ, Châu Âu
Bè bạn thêm đông, nhịp cầu hữu nghị
Tiếng trống vang xa, ý chí hòa bình,
Biểu tượng trống đồng, văn hóa, văn minh.
Ký ức ngày sum họp
Một sớm mai tháng năm, bảy lăm
Đài Sài Gòn đưa tin tàu cập bến
Chở con em chiến sĩ miền Nam
Về chung tay xây dựng quê nhà.
Cảm xúc trào dâng!
Bao nhiêu năm mong đợi từng ngày
Bến cảng Sài Gòn
Nước lên xanh biếc
Trên bến dưới thuyền
Những phút giây gặp gỡ đầu tiên
Sau hai mươi năm xa cách.
Hoan hô con tàu chở khách
Vượt trùng khơi sóng biển về Nam
Hòa niềm vui nghĩa tình Nam, Bắc
Khoảnh khắc nhớ đời dưới bóng cờ, hoa.
Những mẹ già lưng còng tóc bạc
Tủi tủi mừng mừng sụt sùi ngấn lệ
Mừng cháu con sum họp ngày về.
Không nói nên lời, giây phút lặng thinh
Mẹ bậm môi ôm chặt cháu con mình,
Những người vợ hiền tuổi quá trung niên
Lòng chung thủy vượt truân chuyên thử thách,
Chờ đợi, đợi chờ ở vậy nuôi con
Đến hôm nay hết mỏi mòn trông đợi
Chỉ có niềm vui phơi phới giữa rừng cờ.
Gặp lại người thân sung sướng bội phần
Ngập ngừng nhè nhẹ bước chân,
Bỏ lại sau lưng ngày chia tay tạm biệt.
Nghe râm ran da diết chuyện riêng tư.
Hồi tưởng lại năm xưa người đi, kẻ ở
Bỗng tỉnh dậy đẹp như tình còn dang dở,
Phút lãng mạn như nước vỡ tràn bờ
Sân cầu cảng nặng thêm vì cộng hưởng.
Chở trên mình ngàn vạn nụ hôn
Tất cả bắt tay, ôm nhau chỉ có hôn thôi
Mừng đất trời miền Nam hoàn toàn giải phóng.
Nghe âm thanh chút chít,
Những nụ hôn cháy bỏng, nồng nhiệt,
Những nụ hôn rất dài, rất dẻo, rất dai
Đền bù lại hai mươi năm dài xa cách.
NGUYỄN THỊ THANH
Bài ca phố phường
Phố phường sạch đẹp văn minh
Toàn dân chung sức chẳng mình chi ai.
Tệ nạn xã hội trừ bài
Khó khăn luôn có tình người giúp nhau.
Hai con kế hoạch từ lâu,
Dựng xây khu phố mạnh giàu đẹp tươi.
Cùng nhau đoàn kết ai ơi,
Lòng dân ý Đảng, tình người mới nên.
Có anh
Đâu phải hôm nay mới là ngày.
Đàn ông vào bếp được ra tay
Chiên, xào, hấp nấu đầu bếp giỏi.
Cơm gà, cá gỏi, lẩu, bánh tây.
Em cứ yên tâm dạy học trò,
Cơm nước việc nhà có anh lo.
Dẫu rằng cuộc sống còn gian khó
Hạnh phúc chung tình đời ấm no.
Đảng cho
Đảng đã cho tôi một con đò
Khách bến sông này, chẳng phải “to”
Sáu, tám, chín, mười tuổi cùng lứa
Chắc lái tay chèo đưa khách qua.
Hành khách qua sông thật giàu sang
Bông tai, vòng lắc chẳng bạc vàng
Áo trắng quần xanh, lưng mang cặp
Chuyên cần hai buổi, học trò ngoan.
Mơ ước đời tôi, một con đò
Dẫu trời mưa nắng chẳng đắn đo.
Vững vàng chèo lái đò cập bến,
Vinh hạnh một nghề Đảng giao cho.
Tàn canh
Trăng nghiêng soi bóng bên thềm,
Say câu quan họ, ướt mềm sương mai.
Như gà gáy báo canh hai,
Chia tay giã bạn trúc, mai đành về.
Xin ai giữ trọn lời thề,
Nhớ thương nhau, hẹn cùng về Hội Lim.
Xuân này
Hân hoan ca múa tưng bừng,
Toàn dân nô nức đón mừng xuân sang.
Dang tay bao tấm lòng vàng,
Xẻ chia no ấm xuân càng thêm tươi.
Dân nghèo khốn khó nơi nơi,
Nghĩa tình nhân ái ta thời giúp nhau.
Xuân này vơi những nỗi đau,
Nỗi đau bom đạn, nỗi đau đất trời.
Sinh ra sống ở trên đời,
Xua đi tang tóc hỡi người thế gian.
PHAN LIÊN KHÊ
Những khúc ca hành quân
Mỗi khi hát những khúc ca hành quân
Anh lại thấy như mình còn trẻ mãi,
Đồng đội ngày xưa cả trai lẫn gái
Gương mặt thân quen lần lượt hiện về.
Nhớ ngày nào với khúc hát say mê
“Anh vẫn hành quân... súng ngang đầu anh gối”1
Nhớ Trường Sơn, mưa nguồn và gió núi,
Những cơn sốt rừng, củ sắn thay cơm.
Nhớ những con đường đất đỏ miền đông,
Khẩu súng vác vai hành quân ra trận.
Trong đạn bom mà niềm vui bất tận
Vì nước non, hiến trọn tuổi thanh xuân.
Mỗi khi hát những khúc ca hành quân
Anh lại thấy như muốn trào nước mắt
Thương bạn bè có nhiều người đã khuất
Ngày thanh bình còn nằm lại rừng sâu.
Theo tháng năm, dù mái tóc thay màu
Nhưng trong tim vẫn một dòng máu đỏ.
Em yêu ơi! Suốt đời anh vẫn nhớ
Thời tuổi xanh và khúc hát hành quân.
1 Bài hát “Anh vẫn hành quân”, nhạc của Huy Du,
lời thơ Trần Hữu Thung.
Thưa với Bác Hồ
Bàn thờ nhà con có hình của Bác
Các cháu nhìn lên thấy như Ông Tiên.
Kìa chòm râu và ánh mắt thật hiền,
Đang nhìn cháu con xum vầy hôm sớm.
Độc lập, tự do con đường Bác chọn,
Lớp lớp chúng con tiếp bước theo Người.
Cho đến bây giờ non nước sáng tươi,
Đồng bào ta có cơm ăn áo mặc,
Người già nghỉ ngơi, trẻ thơ đi học,
Cả nước chúng ta là một công trường,
Những nhà máy mới và những con đường
Vươn tới tương lai thênh thang, hạnh phúc.
Thôn xóm thanh bình, đồng quê bát ngát
Mùa gặt bội thu bông lúa thơm vàng...
Chiều hôm nay con đến viếng nghĩa trang
Lòng xót xa thương nhớ người đã khuất.
Mấy mươi năm quân dân mình đánh giặc
Bao xương rơi, máu thấm đỏ đất này
Nhưng vẫn có người no đủ hôm nay
Đã vội lãng quên những ngày gian khổ.
Có những con người mang danh cán bộ
Nhưng không phải là đầy tớ nhân dân
Ngồi ghế cao, chưa bỏ được lòng tham
Quen sách nhiễu, ăn thượng vàng hạ cám.
Lại có người còn mơ hồ thù bạn,
Nhẹ dạ tin cả rắn độc, yêu tinh
Và có kẻ xúc phạm tổ tiên mình
Đổi trắng thay đen những trang lịch sử.
Họ có biết đâu là bầy quỷ dữ
Nghìn năm sau chẳng hóa được bồ câu.
Kính thưa Bác,
đổi mới, không đổi màu
Đảng đã chỉ, chúng con xin ghi nhớ.
Với chiếc áo xanh và dòng máu đỏ
Mãi mãi chúng con là lính của Người
Còn hơi thở, còn cống hiến cho đời,
Cho nước, cho dân như lời Bác dạy.
Bác Hồ ơi,
trong những ngày lửa cháy,
Dân tộc mình đâu có sợ hy sinh.
Ngày hôm nay đã yên ổn thái bình
Vẫn còn bộn bề trăm công nghìn việc.
Chúng con thề quyết đồng tâm gắng sức,
Xây non nước mình thỏa nỗi Bác mong.
Vài lời nói với các con
Tặng các con gái sau khi thăm
Bảo tàng chứng tích chiến tranh.
Các con chẳng bao giờ biết chiến tranh,
Bố cũng mong mãi mãi là như vậy.
Bởi chiến tranh là bom rơi, lửa cháy,
Bao phố phường phút chốc bỗng tan hoang,
Là đạn bom cày nát cả xóm làng
Khắp mọi nơi đâu cũng màu tang tóc.
Có chiến tranh là có rơi nước mắt
Là mẹ mất con, là vợ mất chồng,
Đất nước quê hương thành bãi chiến trường,
Nhiều người ra đi không còn trở lại.
Dân ta đã bao lần đầu rơi, máu chảy
Mấy nghìn năm ai dễ đếm, dễ đong?
Non nước này mỗi ngọn núi con sông,
Mỗi xóm thôn đều qua phen binh lửa.
Thần chiến tranh đã xông vào gõ cửa
Từng gia đình, không bỏ sót một ai.
Đất nước mình đẹp lắm các con ơi
Từ Đồng Văn đến Cà Mau liền một giải,
Hồng Hà, Cửu Long muôn đời chảy mãi,
Xa tắp muôn trùng sóng vỗ đại dương.
Trường Sơn hùng vĩ như bức thành đồng,
Biển lúa bao la cò bay thẳng cánh.
Khúc giao duyên, như những lời hò hẹn
Cả ngàn năm vẫn trẻ mãi không già.
Đất nước mình tươi thắm những loài hoa
Và quanh năm, cả bốn mùa trái ngọt.
Trong những vườn cây, tiếng chim ca hót,
Giữa phố phường người nhộn nhịp đông vui,
Những đêm trăng lên soi tỏ môi cười
Có tiếng mẹ à ơi... ru con ngủ.
Trải qua mấy ngàn năm mưa nguồn thác lũ
Bao tháng ngày nắng lửa và bão giông
Dân tộc mình vẫn đứng vững hiên ngang
Máu Lạc Hồng viết nên trang sử đỏ.
Trên mỗi bước đường các con nên nhớ
Mảnh đất này, ôi biết mấy thiêng liêng
Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa, Điện Biên...
Bao lớp người đã hy sinh vì nước
Cho nở hoa tự do, kết trái độc lập
Hạnh phúc, hòa bình, thống nhất non sông.
Tuổi trẻ, bố đã náo nức lên đường
Đã xông pha nơi hòn tên mũi đạn,
Đã có lần đào đất sâu chôn bạn
Khi tuổi đời còn đang độ xuân xanh.
Những câu thơ bố viết về chiến tranh
Các con đọc, không cầm được nước mắt:
“Ta quặn lòng nhắc tên người đã khuất
Đến bây giờ còn nằm lại rừng sâu”1
“Rừng chiến khu vẫn xanh ngắt một màu
Mái tóc ta mỗi ngày thêm sợi bạc.”2
Mỗi bước đi càng thêm yêu đất nước,
Mỗi ngày qua, thêm trang sách cuộc đời
Quê hương mình thêm giàu đẹp, sáng tươi,
Trước mắt các con chân trời rộng mở.
Đã qua rồi thời đạn bom, máu lửa
Chiến trường xưa, mảnh đất đã hồi sinh.
Yêu biết bao cuộc sống mới thanh bình
Cả nước ta là công trường xây dựng
Những ngôi nhà cao, những con đường rộng
Những cánh đồng quê bát ngát lúa xanh...
Các con lớn lên đóng góp sức mình
Cho đất nước ta muôn đời rạng rỡ.
1 Trong bài thơ “Khúc hát Ngày về” - PLK
2 Trong bài thơ “Những câu thơ thời chiến” – PLK
THÚY MINH
Thăm Thác Bà, Yên Bái
Đây Cát Lem, ơi Cát Lem
Đi Tuyên Quang có Phà Hiên kia rồi.
Cây đa Bảo vẫn xanh tươi,
Bến đò khách vẫn ngược xuôi đi về.
Trạm Thủy văn vẫn còn kia,
Dòng sông Chảy vẫn rầm rì sóng reo,
Đập tràn xả lũ ào ào
Bọt tung trắng xoa chảy vào tiêu năng.
Cầu Ba Lây bắc qua sông,
Núi Mèn mây trắng bềnh bồng đang trôi.
Kìa đập đá đổ kìa rồi
Ngăn sông đắp đập một thời ba ca.
Thượng lưu có đền Thác Bà
Xuôi dòng nước chảy kìa là Thác Ông.
Cỏ cây, hoa lá, núi sông
Thế mà còn có Thác Ông, Thác Bà
Nữa là cuộc đời người ta...
XUÂN CẢNH
Phơi phới đường xuân
Đông tàn xuân lại nở hoa
Trái vườn chín rộ, nhà nhà đón xuân.
Xuân đi, xuân đến bao lần,
Mỗi xuân một tuổi thêm phần thanh cao.
Xuân ơi! Xuân đẹp biết bao
Vườn xuân rực rỡ sắc màu muôn hoa.
Giao thừa hoa đến từng nhà,
Rượu nồng nâng cốc hương hoa say lòng.
Nắng xuân trải rộng mênh mông
Đơm hoa trái kết ruộng đồng xanh tươi.
Nhà cao, cao ngất lưng trời,
Mái trường thoáng mát, cuộc đời ngát hương.
Đường vào hội nhập muôn phương
Phát huy trí tuệ rộng đường tung bay.
Lòng dân, ý Đảng hăng say
Đường xuân phơi phới những ngày vinh quang.
Viếng Bác
Mười năm, trở lại Thủ đô
Con về thăm Bác – Bác Hồ Chí Minh.
Nhẹ chân nâng giấc Bác mình
Bác yên lòng nhé dân mình an vui.
Thương Bác ai cũng ngậm ngùi
Lưng tròng châu lệ khôn nguôi đoạn trường.
Ngày nay đất nước lên hương,
Vắng Cha con thấy buồn thương vô ngần.
Cha là Cha của muôn dân
Con Hồng, cháu Lạc luôn cần tới Cha.
Cha là hạnh phúc muôn nhà,
Là cây cổ thụ rừng già giữa xuân.
Đời Cha cực khổ gian truân
Khó khăn vất vả xác thân héo gầy.
Bao năm đánh Mỹ, đuổi Tây
Băng rừng, vượt biển tù đày xứ xa...
Cha vì hạnh phúc muôn nhà
Quên mình Cha quyết xông pha cứu đời.
Chân Cha in dấu khắp nơi
Lòng Cha như cả đất trời quê hương.
Bắc Nam nay đã thông thương
Công, nông phát triển quê hương đẹp giàu
Hội nhập bốn biển năm châu
Công ơn của Bác khắc sâu đời đời.
Xứng danh tám chữ vàng son
Chào mừng ngày tám tháng ba
Là ngày kỷ niệm hội ta ra đời.
Chị em họp mặt khắp nơi,
Má hồng ôn sử cho đời mãi xuân.
Chiến tranh cực khổ gian truân
Bao nhiêu liệt nữ vì dân quên đời.
Nữ hùng có mặt khắp nơi
Vào sinh ra tử chẳng vơi tấc lòng.
Đường trường vạn dặm long đong
Bền gan, chí vững vượt vòng lao đao.
Đảng, Bác phát động phong trào,
Chị em phụ nữ nâng cao tinh thần.
Đồng tâm ba đảm chuyên cần
Việc nhà, việc nước, việc quân vẹn tròn.
Tình riêng một dạ sắt son
Kính cha, dưỡng mẹ, nuôi con trưởng thành.
Giảm nghèo, xóa đói hết nhanh
Đoàn kết lá rách, lá lành giúp nhau.
Hiến máu nhân đạo mau mau
Uûng hộ bão, lũ, chất màu da cam...
Vệ sinh sạch đẹp thường làm
Dưỡng sinh thể dục tuổi càng tăng cao
Kế hoạch sinh đẻ đã giao
Chị em thực hiện phong trào hai con.
Xứng danh tám chữ vàng son
Bác Hồ trao tặng đàn con tóc dài.
XUÂN PHƯƠNG
Hai Bà Trưng
Châu Phong có Hai Bà Trưng
Một thời vang bóng lẫy lừng hùng anh.
Đánh tan giặc cướp nước mình
Đem quân đóng ở Mê Linh quê nhà.
Quần thoa gánh vác sơn hà,
Trước là báo quốc sau là phục hưng.
Vang rền cờ xí Bắc phương
Đến khi Mã Viện tìm đường tấn công,
Chị em thất thế liều thân
Cấm Khê tử nạn xuống sông gieo mình.
Trưng Vương nữ tướng anh linh
Hôm nay nhớ chị em mình làm thơ
Với người anh dũng quần thoa
Mấy ai lẫm liệt như bà Trưng Vương.
Ban biên tập mong nhận được nhiều ý kiến đóng góp của bạn đọc