23/ Tập san thơ Hương Sen số 9 (Phần 2).
HƯƠNG SEN - TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ SỐ 9 - PHẦN 2
MINH HỒNG
Chân bước lên đèo
Thân tặng cán bộ công nhân nông trường chè Mộc Châu
Chân bước lên đèo lác đác mưa
Mây đan cánh võng, gió đung đưa.
Pha Đin đứng giữa chiều Tây Bắc
Ăm ắp tim mình dáng dấp xưa.
Mấy năm xa cách lại về thăm,
Chưa gặp người quen đã nhớ thầm.
Nhớ ánh trăng vàng qua kẽ lá,
Hai nhà chung ngõ, tối sang chơi.
Đây rồi, nhớ lắm Mộc Châu ơi!
Nơi ấy đời tôi đã một thời
Cùng rủ nhau về miền đất dốc,
Nông trường chát mặn giọt mồ hôi.
Mỗi gốc chè giâm xuống luống cày
Tươi cành, xanh lá tận hôm nay
Ngày ngày góp nhặt từng tia nắng
Sưởi ấm nông trường đất có hay?
Tạm biệt nông trường sớm hôm nay,
Cho tôi nắm chặt những bàn tay
Mặt trời vừa gác trên đầu núi
Một ấm chè thơm cũng ngất ngây.
MINH HỒNG
Chị tôi
Chị tôi lam lũ nghề nông
Ba mươi tuổi mới lấy chồng, chồng chê.
Áo nâu chị nhuộm bùn quê
Sáng đi đon mạ, chiều về mớ cua.
Quanh năm vật lộn đồng chua,
Mùa về cây lúa lưa thưa gié vàng.
Nghiêng soi bóng nước đồng làng,
Hai sương, một nắng, duyên càng đẹp ra.
Mớ rau sáng quẩy chợ xa,
Mớ cà chiều vội bưng qua chợ gần.
Chị tôi chân chất chuyên cần
Chịu thương chịu khó, một thân quen rồi.
Mỗi lần tôi nhớ chị tôi
Sáng đi đội nắng, chiều trời đổ mưa.
Đường làng bóng trải nắng trưa,
Bóng là bóng chị đung đưa đi về.
Lo toan trang trải bộn bề,
Đêm đông chị gối rơm quê ấm tình.
Đồng chua chân bước gập ghềnh,
Chỗ sâu chỗ cạn, mạ chênh luống cày.
Chắc là chị thức đêm nay,
Chờ trăng đi ngủ, dang tay ôm mình.
MINH HỒNG
Em yêu chữ thầy
Về thăm lại mái trường xưa
Dáng thầy đứng đó, bóng đưa sang chiều.
Phơ phơ tóc bạc đã nhiều
Vẫn viên phấn trắng, vẫn yêu mái trường.
Chữ thầy như những giọt sương
Thấm trong lòng đất quê hương từng ngày.
Gợi lòng em nhớ hôm nay
Nhớ ngày nhà giáo, về đây với thầy.
Thầy mừng, thầy nắm chặt tay,
Em mừng, mang cả chữ thầy về theo.
Cấy lên trên đất quê nghèo
Em ôm cái chữ thầy gieo xuống trường.
Ươm mầm thầy tưới yêu thương,
Tưới trong trang sách, hồn vương chữ tài.
Chữ tài đồng nghĩa tương lai
Chữ tâm, chữ đức, ngày mai thành người.
Ơn này sâu nặng, thầy ơi!
Em xin giữ mãi không vơi tháng ngày.
Thầy gieo hạt giống hoa này
Hoa đang đua nở, tỏa đầy sắc hương.
Mai em từ giã mái trường
Mang theo cái chữ, yêu thương vào đời.
MINH HỒNG
Nhớ mùa thu ấy
Nhớ lắm thôi, giữa mùa thu ấy
Cây gạo đầu làng cờ đỏ tung bay
Tiếng trống thúc gọi hồn quê trỗi dậy
Cách mạng rồi, đem ánh sáng về đây.
Trên sân đình người đông như trẩy hội,
Dưới bến sông hối hả những con đò
Đưa bộ đội qua làng đi kháng chiến
Nắng đôi bờ thắm đỏ sắc cờ hoa.
Nhớ ngày ấy mấy đứa tôi còn nhỏ,
Đứa chăn bò, đứa cắt cỏ đồng xa
Mỗi chiều về rủ đánh bi ngoài ngõ
Để các anh bàn trận đánh trong nhà.
Rồi một hôm thấy cha tôi vội vã
Cứ ngỡ là cùng các chú trong làng
Rủ nhau đi ra cửa sông đánh cá
Mẹ tiễn cha xuống bến hạ, đò ngang.
Bên này sông làng tôi đang vui quá
Bên kia sông lửa rực cháy đồn Tây.
Ôi, tiếng súng vọng qua nghe giòn giã
Bộ đội mình thắng trận đánh đêm nay.
Mỗi năm cứ độ mùa thu tới
Nhớ làng tôi ngày ấy các anh về.
Bến hạ, đò ngang, đôi bờ vẫn đợi
Chở hồn non nước, chở hồn quê.
MINH HỒNG
Nhớ Tân Châu
Tôi đứng đây, ngã ba sông Châu Đốc
Đăm đắm nhìn về mảnh đất Tân Châu.
Thời ấu thơ bên bờ dòng sông Hậu
Lớn lên từng ngày, trên cánh đồng dâu.
Rồi từ đó, tôi ra đi chiến đấu
Tạm biệt nong tằm, khung cửi, guồng tơ.
Tân Châu tiễn tôi, Tân Châu thương nhớ
Trên bước đường về cứ ngỡ trong mơ.
Ôi! Tân Châu, nhớ Tân Châu một thuở
Nhớ đồng dâu, khung cửi, nhớ nong tằm,
Nhớ con đò, nhớ dòng sông, bến nước,
Mùa lũ về thức trắng mắt quầng thâm.
Vâng, quê tôi đất Tân Châu nghèo lắm,
Thời ông cha để lại mấy nong tằm
Để khung cửi đồng dâu, nghề dệt lụa
Mà cháu con đau đáu mấy mươi năm.
Mừng Tân Châu nay nhà nhà no ấm
Khơi dậy làng nghề, dệt những yêu thương.
Ông cha bảo, sống bên nhau đằm thắm
Lắng nghe hồn đất gọi giữa quê hương.
MINH KHÂM
Mùa báo hiếu
Nhớ đừng quên báo hiếu ở lòng ta.
Tâm trong sáng nghĩa dày ơn tiên tổ,
Trí thông minh ngày nay đang tiến tới.
Của con người đất nước mãi đẹp tươi.
Kể từ khi Tổ quốc có tên Người,
Công dựng nước, Vua Hùng trong sử sách.
Giữ lấy nước, Hồ Chí Minh sáng mãi.
Có hôm nay, phải nhớ đến cội nguồn
Để mai sau con cháu nối nhịp cầu
Rằm tháng bảy Vu Lan mùa báo hiếu.
MINH KHÂM
Người cao tuổi
Người già càng đậm nét tài hoa
Sống khỏe, sống vui nết thuận hòa.
Buổi sáng chơi cầu, thi nội bộ,
Xế chiều thể dục tại tư gia.
Dưỡng sinh sức khỏe tăng cường tráng,
Múa quạt, đi quyền nhất quận ta.
Giải trí, làm thơ, đời có ích,
Chúc người cao tuổi mãi không già.
MINH KHÂM
Thơ chúc tết xuân Mậu Tý
Xuân trước còn vang tiếng Bác Hồ
Xuân về sử sách rạng danh tô.
Xuân nay xây dựng công trình mới,
Xuân đất nước, quê hương đỏ bóng cờ.
Xuân quyết đấu tranh trừ vấn nạn
Xuân đoàn kết lại diệt tham ô.
Xuân vào hội nhập nền kinh tế,
Xuân đã dệt thêu tấm họa đồ.
NGỌC HOA
Đừng quên mũ bảo hiểm
Cô kia trông thật là xinh
Cớ sao chiếc mũ vô tình lãng quên.
Ngược xuôi xe chạy như nêm,
Đầu trần như thế chẳng nên chút nào.
Ngồi xe, bất cứ đi đâu
Có mũ đội đầu bảo hiểm vẫn hơn.
Mũ che trời nắng chang chang,
Mưa rơi xối xả càng cần, cô ơi.
Khuôn trăng nhìn lại càng tươi
An toàn tính mạng, nụ cười thêm duyên.
NGỌC HOA
Kể chuyện Bác Hồ
Hội trường phường ta chiều nay yên lặng,
Mọi người lắng nghe kể chuyện Bác Hồ.
Hàng ghế đầu, mấy cụ tóc bạc phơ,
Phía sau là các em còn rất trẻ.
Đồng chí cựu chiến binh chậm rãi kể
Những ngày tháng gian nan của Bác Hồ.
Từ bàn tay trắng dựng nên cơ đồ
Cho non sông ta muôn đời rạng rỡ.
Cô em gái rất dịu dàng lên kể
Đôi bàn chân mang đôi dép của Người
Trên con đường vạn dặm vượt chông gai,
Đưa dân ta đến ấm no, hạnh phúc.
Cháu học sinh đã lên kể chuyện Bác,
Lụa tặng già và sữa tặng em thơ.
Cơm Bác ăn có rau muống, quả cà,
Và Bác mặc chiếc áo nâu giản dị.
Hình ảnh Bác cứ hiện lên qua lời kể,
Người lớn lao nhưng gần gũi vô cùng.
Gương sáng ngời chúng ta để soi chung
Cho xứng đáng là cháu con của Bác.
NGUYÊN THỤY NHƯ MAI
Cô gái ngành y
Chào em cô gái ngành y
Với nụ cười luôn nở trên môi.
Với bệnh nhân, em dịu dàng vui vẻ
Với “người ta” em chúm chím môi cười.
Ngày đầu tiên khi đến đây cấp cứu
Đang cơn đau vật vả quặn cả người,
Em đến gần hỏi han và xoa dịu
Bằng đôi tay, bằng ánh mắt nụ cười.
Một mũi tiêm, vài ba lời han hỏi
Rồi kê đơn bắt mạch thế thôi
Nhưng tự nhiên tôi thấy như thân thiết
Và cơn đau bỗng chốc thoáng xa vời.
Em thật đúng như Bác Hồ đã dạy:
Với bệnh nhân, “Thầy thuốc như mẹ hiền”
An ủi động viên, dặn dò chu đáo
Chỉ một điều: “Tất cả vì bệnh nhân”
Hôm nay trước thềm năm mới
Tôi muốn tặng em cô gái ngành y
Một đóa hoa, chỉ một thôi em nhé
Tạ ân tình với cô gái ngành y.
NGUYÊN THỤY NHƯ MAI
Mùa xuân nhớ Bác
Lời Di chúc ngày nào con còn nhớ,
Bác ra đi để nhắc nhở muôn đời.
Bác ra đi cả thế giới ngậm ngùi,
Bác yên nghỉ cho muôn đời nuối tiếc.
Bác Hồ ơi! Suốt đời người dân Việt
Nhắc nhở hoài vị lãnh tụ anh minh.
Bác xa xôi nơi thế giới vô hình
Công đức Bác đời đời còn truyền tụng.
Vì Tổ quốc, Bác dâng đời lẽ sống,
Vì quê hương cách mạng, Bác hy sinh.
Bác hy sinh lợi ích của riêng mình
Để đem lại màu cờ cho Tổ quốc.
Trời mãi xanh và nền cờ mãi đỏ
Cho sao vàng luôn chấp chới vây quanh.
Hôm nay đây khi mùa xuân sắp đến
Con bỗng như thấy Bác, ở thật gần.
Bác ra đi đã từ lâu, lâu lắm
Nhưng trong con, Bác vẫn sống muôn đời.
Với non sông, Bác vẫn còn sống mãi
Với cháu con, với dân tộc, Bác ơi!
NGUYÊN THỤY NHƯ MAI
Tâm tình người phục vụ
Kỷ niệm những tháng ngày công tác tại bệnh viện Hội An
Giọt máu đỏ của tôi, người y sĩ
Hiến cho anh, mạng sống một bệnh nhân.
Có gì đâu chút tình người phục vụ
Để cứu anh qua giây phút ngặt nghèo.
Anh nằm đó và lặng yên say ngủ,
Đã qua rồi những giây phút hiểm nguy.
Mạch đều đặn, huyết áp kia tạm ổn,
Tôi ngồi đây yên lặng dõi mắt nhìn.
Bao bệnh nhân đang say sưa giấc ngủ
Bao nụ cười em bé nở trong mơ.
Đêm bệnh viện nghe sao yên lặng quá
Chỉ còn tôi và đồng nghiệp thức trực đêm.
NGUYỄN VĂN PHI
Biết ơn thầy cô
Chúng ta ai cũng có người thầy
Nghề thầy cao quý, những ân nhân.
Cô dạy chúng ta học đánh vần,
Thầy dạy chúng ta học chữ Nhân...
Thương trò thầy ân cần chỉ bảo,
Khi vào lớp nhớ lời nhật tụng.
Trên bảng đen phấn trắng nhà trường,
Câu “Nhất nhật tam tỉnh ngộ thân”.
Có lần thầy gọi em bình giải
Kỷ niệm xưa trên ghế trường làng.
Mẹ cha tạo nên hình vóc dáng,
Thầy cô hun đúc sáng tâm hồn
Như nghệ nhân thổi hồn vào đá,
Tạc tượng danh nhân để lại đời.
Học thực hành ở nơi trường lớp
Để ra đời vững chí lập thân.
Thầy dạy, yêu non sông gấm vóc
Học sử, để nối chí tiền thân...
Giảng đường đại học bài nhập môn,
Người dìu dắt, những thầy cô mới
Thầy mong đợi em học chuyên cần.
Trên bục giảng, mồ hôi bụi phấn
Lấm tấm rơi, hạt bụi phong trần.
Em xúc động lắng nghe bài giảng,
Lòng biết ơn ngưỡng mộ thầy cô.
Người tạo nên tài năng, danh phận.
Cho đàn em thế hệ tương lai
Hướng cho em rèn đức luyện tài
Học tập để mai sau giúp nước.
Điều em biết chỉ là giọt nước,
Điều chưa biết là cả đại dương.
Giáo án thầy hùng hồn phân tích
Truyền cho bí quyết giải phương trình,
Cho định hướng, suy, tìm định lượng,
Phép tư duy, phản biện, chứng minh...
Những đề cương, luận văn tốt nghiệp
Trong tim em, tâm huyết người thầy.
Trồng cây, mười năm cho quả ngọt
Lợi ích trăm năm thầy trồng người.
PHAN LIÊN KHÊ
Khúc hát “Ngày về” 1
Bạn cũ bấy lâu nay mới gặp mặt,
Cùng nắm tay ca khúc hát “Ngày về”.
Chén men say cho thấm đượm hồn quê,
Chiều thu trong xanh, mây trời gọi gió.
Ngày lên đường ra đi vào tuyến lửa,
Mẹ tiễn chân ta đến tận bờ sông.
Nỗi thương con nước mắt chảy lưng tròng
Đò sang ngang, còn nhìn theo sóng nước.
Khi non sông ta không còn bóng giặc,
Trở về làng trên những bước đường quê
Thăm mái trường xưa, ruộng lúa, hàng tre,
Thương quê nghèo đã bao đời lam lũ.
Cạn chén đi hỡi những người bạn cũ,
Thôi cũng đừng tiếc mãi những ngày xanh.
Chí làm trai, đời vui bước quân hành
Có xá chi phải nằm sương gối đất.
Ta nghẹn lòng nhắc tên người đã khuất
Đến bây giờ còn nằm lại rừng sâu.
Bao nắng mưa đã bạc cả mái đầu,
Máu trong tim vẫn một dòng tươi đỏ
Quê hương thân yêu trăm thương ngàn nhớ,
Xa muôn trùng ta đã trở về đây.
Nghe tiếng con chim ca hót gọi bầy,
Ta về quê như chim về tổ ấm.
Trong lòng ta có gừng cay, muối mặn
Giữa quê nhà, tìm lại bóng người xưa.
Nhớ thương ai mà mỏi mắt trông chờ
Sáo đã sang sông, thôi đành kiếp khác.
Con sông quê hương một dòng sóng nước,
Gió rì rào như khúc nhạc đồng quê,
Bạn cũ cùng ta hát khúc “Ngày về”
Chiều nay ngân nga giữa làng quê yêu dấu.
1 Bài hát rất nổi tiếng của nhạc sĩ Hoàng Giác nói về
tình cảm của người đi xa trở về thăm lại quê hương.
PHAN LIÊN KHÊ
Ngày xưa, câu hát mẹ ru
Xưa nghe câu hát mẹ ru,
Thấy như ôm cả mùa thu vào lòng.
Thương con đò nhỏ, bến sông,
Hàng tre bóng mát, cánh đồng lúa xanh.
Anh thương, anh nhớ quê anh
Một thời nghèo khó, nhà tranh gió lùa.
Quê anh hai vụ chiêm mùa,
Cây đa, giếng nước, mái chùa bình yên.
Bước chân đi khắp trăm miền,
Vẫn mang theo tiếng mẹ hiền à ơi.
Như dòng sông chẳng ngừng trôi,
Dù cho mưa gió, cây đời vẫn xanh.
Câu ca mẹ hát ru anh
Có vầng mây trắng, hoa chanh, vườn đào,
Con cò lặn lội bờ ao
Bao nhiêu năm đã đi vào trang thơ.
Mấy vần chợt đến trong mơ
Hiện lên trang giấy đang chờ trao em
Để thành câu hát trong đêm
Ru con giấc ngủ êm đềm... à ơi!
PHAN LIÊN KHÊ Những câu thơ thời chiến Tôi đã là ”Thi sĩ của rừng xanh” Bạn bè tôi đã có lần nói vậy. Có gì đâu, trong những ngày lửa cháy Tôi phải còn lặn lội giữa rừng sâu. Rừng chiến khu vẫn xanh ngát một màu, Mái tóc tôi mỗi ngày thêm sợi bạc Bạn cũ ơi, có khi nào thầm nhắc Những câu thơ mang hơi thở chiến trường Có lúc bồi hồi nhớ dáng người thương Có giọt mồ hôi những ngày gian khó Có người anh em một chiều máu đổ, Thấm đất rừng, đồng đội mãi không quên? Có những câu thơ trong buổi liên hoan, Không đàn sáo, cứ ngâm nga mà đọc. Trong sổ tay, câu thơ phai màu mực, Nét chữ nghiêng trên trang giấy ố vàng. Những câu thơ viết giữa chốn đại ngàn Có mùi đạn bom, vẫn còn thô ráp. Những câu thơ thời binh nhì, binh nhất Còn theo tôi cho đến hết cuộc đời. Tuổi trẻ chúng mình đẹp lắm, đồng đội ơi!
|
PHAN LIÊN KHÊ
Qua khung cửa sổ
Tôi nhìn qua cửa sổ
Thấy trời xanh bao la,
Những tia nắng chan hòa
Chiếu soi trên phố xá.
Ơ kìa trên cành lá
Có mấy chú chim non,
Đang ca hót véo von
Trong gió thu xào xạc.
Cô bé đi xe đạp
Tà áo trắng tinh khôi
Mang theo cả nụ cười
Đến với ngôi trường học.
Xe chạy xuôi, chạy ngược
Ai đi đâu, về đâu
Mà hối hả, ồn ào,
Tôi cũng không biết nữa.
Ơi ông già khắc khổ
Ngày nào cũng qua đây.
Hỏi thăm ông hôm nay
Bán bao tờ vé số?
Ngoài hiên hoa cúc nở
Rung rinh khoe sắc vàng,
Nhớ mãi độ thu sang
Mẹ dắt tay đến lớp.
Qua khung cửa sổ hẹp
Tôi thấy biết bao điều.
Ôi cuộc sống mến yêu
Hiện lên qua khung cửa.
PHAN LIÊN KHÊ
Thăm em, một chiều thu
Viếng mộ em Nguyễn Thị Liên
Tại Nghĩa trang Liệt sĩ Thành phố
Gọi hoài chẳng thấy em thưa,
Bốn bề ngọn cỏ đã vừa lên xanh.
Còn đây ánh mắt long lanh,
Hình trên bia mộ nhìn anh, mỉm cười.
Chiến tranh nay đã qua rồi,
Non sông một giải, đất trời bình yên.
Ngàn năm sau chẳng lãng quên
Những dòng máu thắm viết nên sử vàng.
Trời xanh, mây trắng, thu sang,
Mình anh đứng giữa nghĩa trang ban chiều.
Nhớ rừng xưa biết bao nhiêu,
Có người em gái mến yêu thuở nào.
Nay em nằm dưới đất sâu
Còn anh, mái tóc ngả màu sương sa.
Thu về cho cúc nở hoa,
Cho anh lại hát khúc ca nhớ người.
Về theo ngọn gió em ơi,
Làm sao quên được một thời chiến tranh!
QUỐC BỬU
Giữ nền trời xanh
Ta mừng dân tộc nước ta
Bao năm chinh chiến đã qua hết rồi.
Nay xây dựng lại cuộc đời
Yêu non nước đẹp sáng ngời nghĩa nhân.
Hy sinh dũng cảm vì dân
Tấm lòng lộng gió sáng ngần trăng sao.
Tâm hồn thanh bạch, thanh cao,
Trái tim đại nghĩa dạt dào gió sương.
Tình người hòa quyện tình thương,
Sống trong kháng chiến, vui buồn có nhau.
Hy sinh chẳng tiếc máu đào,
Cùng dân chiến đấu không nao tấc lòng.
Đoàn quân tiến dưới cờ hồng,
Oai phong lẫm liệt con Rồng cháu Tiên.
Một lòng ta quyết thề nguyền
Chung vai gánh vác giữ nền trời xanh.
QUỐC BỬU
Lá cờ hồng
Nhìn cờ đỏ sao vàng bay phấp phới
Trong lòng tôi phấn khởi biết bao nhiêu.
Lá cờ hồng Tổ quốc mãi kính yêu
Bay lồng lộng trên bầu trời đẹp lắm.
Cờ Cách mạng của Mùa Thu Tháng Tám
Suốt chín năm làm chiến thắng Điện Biên,
Ba mươi năm thống nhất cả hai miền,
Đang vững bước trên con đường đổi mới.
Từng lộng gió đưa nước nhà tiến tới,
Sáu mươi năm giữ vững một màu xanh.
Nhân dân ta được hạnh phúc yên bình
Tươi sáng mãi trên vùng trời Tổ quốc.
QUỐC BỬU
Người cha kính mến
Cha làm cách mạng năm xưa,
Nam Kỳ Khởi nghĩa, con vừa lên năm.
Mùa thu Tháng Tám bốn lăm,
Cha đi cứu nước xả thân quên mình.
Tâm hồn trong sáng lung linh
Kháng Tây, chống Mỹ giữ gìn quê hương.
Cuộc đời chan chứa yêu thương,
Bao năm lăn lộn chiến trường gian lao.
Hy sinh chẳng tiếc máu đào,
Đồng cam cộng khổ biết bao nghĩa tình.
Tháp Mười thời buổi chiến tranh,
Bông sen sắc thắm, lá xanh lúa trời.
Ngày nay đất nước xinh tươi
Hòa bình hạnh phúc đẹp đời hân hoan.
Hồn cha từ giã xóm làng
Về nơi tiên cảnh thiên đàng trời xanh.
QUỐC BỬU
Nhớ đồng đội
Bọn chúng mình xấp xỉ tuổi gần nhau
Ngày tập kết, đứa hai mươi, thằng mười chín.
Năm sáu hai, miền Nam đang chinh chiến
Ta trở về theo tiếng gọi quê hương.
Mày ra đi vượt dãy núi Trường Sơn
Tao ở lại hậu phương xây dựng nước.
Buổi chia tay tụi mình đều mong ước
Thống nhất nước nhà ta gặp lại nhau.
Mày lên đường, tao tiễn dạ nao nao
Rồi từ đó mỗi thằng một nẻo.
Ngày giải phóng đến nay chưa gặp lại,
May mắn còn vài đứa bạn thân thương.
Bao nhiêu thằng nằm lại bãi chiến trường,
Cũng có đứa là thương binh, bệnh hoạn.
Nhớ đồng đội lòng xót xa vô hạn
Mong mặt trời đừng lặn buổi chiều hôm.
QUỐC BỬU
Tuyên thệ dưới quốc kỳ
Việt Nam ta đáng tự hào
Chiến khu lịch sử Tân Trào thiêng liêng.
Chiến công lừng lẫy Điện Biên,
Làm cho giặc Pháp ngửa nghiêng đất trời.
Nhớ ngày Bác đã qua đời
Ba Đình tiễn Bác nguyện lời nước non.
Lời thề tuệ hải minh sơn,
Tình dân, nghĩa nước vuông tròn với nhau.
“Đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào”
Miền Nam giải phóng anh hào liệt oanh.
Vang lừng chiến dịch mùa xuân
Đoàn quân chiến thắng trùng trùng đẹp sao.
Toàn dân nô nức đón chào
Mừng anh bộ đội, rực màu cờ hoa.
Nước non hùng vĩ bao la
Nối liền một giải sơn hà núi sông.
THANH SỬ
Bóng anh
Thanh bình nhớ lại cảnh đao binh,
Nhớ một người thương thuở chiến chinh.
Năm tháng trôi đi còn thổn thức,
Tình xưa cao đẹp của đôi mình.
Quen anh người Vệ quốc hiên ngang
Chống Pháp chín năm chiến thắng vẻ vang.
Giặc Mỹ tham tàn sang lấn chiếm,
Tình yêu thôi nỡ cách hai đàng.
Ngày ấy anh thường nói với em
Tình ta anh giữ mãi trong tim.
Làm trai đất nước cơn ly loạn
Độc lập anh về sẽ cưới em.
Hôm nay đất nước đã thanh bình
Anh ở đâu rồi chẳng được tin.
Kỷ niệm ngày xưa em vẫn giữ,
Bóng anh còn đọng mãi trong tim.
THANH SỬ
Xuân thanh bình
Ba mấy năm rồi tiếng súng yên,
Buồn vui xao xuyến mỗi con tim.
Văn đàn, thi hữu trao thành ý,
Vườn cảnh, nghệ nhân tạo dáng tiên.
Lập lại kỷ cương xây Tổ quốc,
Luyện rèn nhân ái khắp ba miền.
Năm châu quý trọng dòng Âu Lạc
Mở rộng vòng tay kết bạn hiền.
THANH VĨNH
Bài ca đất nước
Bây giờ đất nước hết chia đôi,
Liền giải giang san một đất trời.
Sáng chiếu tâm Người trong cuộc sống,
Rạng ngời chí Bác suốt đường đời.
Hòa bình, độc lập trên toàn quốc,
Dân chủ, tự do khắp mọi nơi.
Hãnh diện Sài Gòn, Thành phố Bác,
Tự hào Nam Bộ, nhớ ơn Người.
Ơn Người cứu nước quyết ra đi,
Cần thiết hành trang có những gì.
Yêu nước, luôn mang điều rộng nghĩ
Thương dân, vẫn gánh việc sâu suy.
Bôn ba khắp chốn không e khổ,
Hoạt động nhiều nơi chẳng ngại nguy.
Thề quyết một lần vì Tổ quốc,
Hăng say chiến đấu dưới hồng kỳ.
Hồng kỳ phấp phới rực sao vàng,
Việt sử oai hùng lật mới trang.
Độc lập, tiếng Người còn vọng mãi
Tự do, lời Bác vẫn luôn vang.
Toàn dân kháng chiến bao oanh liệt,
Cách mạng thành công thật rỡ ràng.
Nhớ Điện Biên xưa, quân giặc khiếp,
Rồi Mùa xuân Đại thắng vinh quang.
Vinh quang cộng sản dựng quê hương,
Mỗi đảng viên là một tấm gương.
Nghĩa nước luôn gìn tròn đạo lý
Tình nhà mãi giữ đúng luân thường.
Nhiệt thành bảo vệ người chân chính,
Kiên quyết diệt trừ bọn bất lương.
Son sắt hồng, chuyên ngời lý tưởng,
Thủy chung cách mạng một con đường.
Con đường đổi mới nước nhà ta
Ý Đảng, lòng dân kết đậm đà.
Nỗ lực kinh doanh luôn phát triển,
Bền tâm sản xuất mãi tăng gia.
Nguyền lo vẹn kiệm, cần, liêm, chính
Quyết giữ tròn nhân, nghĩa, hiếu, hòa.
Nhất trí hăng say xây dựng nước
Việt Nam giàu mạnh hẹn không xa.
THÚY MINH
Nhớ công ơn thầy
Tôi về thăm lại trường làng,
Cây đa kia với cây bàng còn đây.
Mặt hồ in bóng trời mây,
Bông hoa gạo đỏ rụng đầy góc sân.
Một hồi đứng lặng tần ngần,
Quanh trường nay đã mấy lần rêu phong.
Vội dời chân bước vào trong,
Trường xưa, bàn vắng nhìn không có thầy.
Mang ơn thầy rất cao dầy,
Công thầy dạy dỗ những ngày còn thơ.
Ê a từng chữ i tờ
Nghiêng đầu tập viết mãi chưa xong bài.
Xoa đầu, thầy đứng mỉm cười,
Ôn tồn thầy nói những lời động viên:
“Cố lên, con hãy cố lên!”,
Công cha, nghĩa mẹ không quên ơn thầy.
Con đi xa mới về đây,
Nhớ thầy, nhớ bạn lòng này vấn vương.
Bạn bè mỗi đứa một phương,
Con đi mang cả tình thương của thầy.
TIẾN LUÔN
Khuyến học
Nào, ráng lên em, cố lên em,
Càng nghèo khó ta càng phải học.
Học để biết nước ta hình chữ S,
Dân tộc ta nòi giống Lạc Long,
Nhân dân ta là con cháu vua Hùng
Tổ quốc Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến,
Để biết ta có rừng vàng, bạc biển,
Đồng ruộng mênh mông tràn ngập lúa màu
Sao nước ta chưa mạnh, chưa giàu?
Có phải ta chưa đủ tài khai thác,
Ta có dầu thô sao không lọc được,
Tôm cá mình đem bán rẻ vì đâu?
Các bạn trẻ ơi, ta phải học lên cao
Để xóa cái nhục nghèo nàn lạc hậu,
Muốn đổi đời phải học hoài, học mãi
Nghề giỏi trong tay, tri thức trong đầu
Xã hội, cô thầy không bỏ em đâu
Hội khuyến học nâng đỡ em từng bước
Học để đưa nước Việt Nam tiến lên phía trước.
TIẾN LUÔN
Tưởng niệm
Bạn nằm xuống cho quê hương đứng dậy,
Cho Việt Nam lừng lẫy khắp năm châu.
Đôi tay bạn đã chắp thành đôi cánh
Cho Việt Nam bay đến tận tầng cao.
Xương máu bạn kết thành tàu Nam Bắc
Qua suối, qua sông, vượt núi, vượt đồi,
Đã mở đường cho Việt Nam thống nhất,
Triệu triệu gia đình xum họp an vui.
Bạn đã xả thân để nuôi chí lớn
Nước nhà độc lập, xã hội văn minh,
Bữa cơm nhà nhà có cơm có cá,
Trẻ nhỏ ai ai cũng được học hành.
Các bạn hãy yên lòng và tin tưởng
Lớp kế thừa đang tiếp bước bạn đây.
Con cháu chúng mình tương lai rực rỡ,
Tổ quốc mến yêu đổi mới hàng ngày.
XUÂN CẢNH
Đất nước rực hồng
Việt Nam đất nước Lạc Hồng
Non sông gấm vóc cha ông đắp bồi
Bốn ngàn năm mãi sinh sôi
Trầm luân biến đổi bao hồi đục trong.
Trải bao biến cố long đong
Thông minh bản lĩnh vượt vòng lao đao.
Vạn xuân khẳng định ước ao
Non sông cẩm tú ánh sao sáng ngời.
Ông cha gầy dựng bao đời
Bác Hồ thời đại tuyệt vời nước non.
Thế kỷ 20 móc son,
Thế kỷ 21 nước non hùng cường.
Vào mùa xuân mới ngát hương
Thời cơ vận hội con đường thênh thang,
Ổn định phát triển huy hoàng
Lòng dân, ý Đảng tiếp trang sử hùng.
Mùa xuân đất nước rực hồng.
XUÂN CẢNH
Ngày của cha
Tay cha nắm chặt tay con
Dìu con từng bước khi còn tập đi.
Công cha, nghĩa mẹ con ghi,
Cha nâng nhẹ bước con đi đường trường.
Cha giành tất cả tình thương
Miếng cơm manh áo cha nhường cho con.
Sớm khuya, ngày tháng mỏi mòn
Cày sâu, cuốc bẫm cho con tới trường.
Pháp, Mỹ giầy xéo quê hương
Cha vào du kích chặn đường giặc vây.
Đánh tan bọn lính bủa vây
Cha luôn giữ được đường dây dẫn đường.
Đời cha một nắng hai sương
Cho con bước tiếp đoạn đường cha đi.
Công cha, nghĩa mẹ mãi ghi
Trưởng thành con vẫn luôn đi cùng đường.
Dân ca vang vọng ngàn thương
Lắng sâu dìu dặt tận tường lòng con
“Còn cha gót đỏ như son
Mai sau cha mất gót con như chì”
18-6 con ghi
Thái sơn nghĩa nặng chẳng suy tấc lòng.
XUÂN CẢNH
Ơn thầy
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Bao năm đèn sách công dày tày non.
Giảng đường thầy dạy cho con
Hiếu, trung, nhân, đức để con nên người.
Miệt mài năm tháng không ngơi
Khó khăn cực khổ chẳng vơi tấc lòng.
Cô như vầng nguyệt sáng trong
Thầy là tia nắng giữa dòng nhân gian.
Thầy dìu trò giỏi, con ngoan
Tình nồng, nghĩa thắm ngập tràn đời con.
Chữ thầy in đậm nét son
Đường trường vạn dặm con luôn nhớ thầy.
Bảng đen, phấn trắng cầm tay
Thầy cho kiến thức, con say dặm trường.
Kính thầy trăm nhớ, ngàn thương
Đáy lòng muôn thưở vấn vương nghĩa thầy.
XUÂN CẢNH
Truyền thống phụ nữ Việt Nam
Phụ nữ Việt Nam, sử kiên cường
Âu Cơ quốc mẫu vạn yêu thương
Bọc trứng trăm con chung giọt máu
Mẹ Việt Nam ơi, mãi kính thương.
Lừng danh quốc sử, nữ kiên cường
Cưỡi voi xung trận, nữ Trưng Vương.
Nợ nước, thù nhà, liều thân gái
Nghìn năm sông núi mãi sáng gương.
Nối tiếp bao đời, bao tấm gương
Triệu Nương, Ba Định chí kiên cường,
Chị Sáu, Út Tịch bao liệt nữ
Dũng cảm, kiên cường, trung hậu, đảm đương.
Hai mươi tháng mười, sáng ngời truyền thống
Phụ nữ Việt Nam năng động phát huy
Bình đẳng giới sánh vai tiếp bước
Góp công lao non nước mạnh giàu.
Việt Nam, phụ nữ trước sau
Lừng danh thế giới, cùng nhau xây đời.
XUÂN PHƯƠNG
Bất ngờ nhói lòng
Tặng anh Quang, người lính kháng chiến chống Mỹ, thương binh 1/4
Em đi xa khỏi đời tôi,
Chiến chinh ngày ấy hết rồi trôi qua.
Hôm nay về lại quê nhà,
Hỏi thăm em đã qua phà sang sông.
Tôi về chống nạng ngóng trông,
Đau thương sao nỡ chất chồng đau thương.
Chiến chinh đã bấy đoạn trường
Hòa bình lập lại dễ thường nguyên sơ.
Mất chân tôi đã sững sờ,
Mất em tôi lại bất ngờ nhói đau.
Anh hùng không sợ nỗi sầu,
Một chân tôi vẫn đi đầu hàng quân.
Tôi theo Đảng, Bác vì dân
Dụng xây đất nước muôn phần đẹp hơn.
XUÂN PHƯƠNG
Trái tim người lính
Ta ở nơi này đất Cửu Long,
Vốn xưa đây cũng giống Tiên Rồng.
Hậu Giang gạo trắng khơi nguồn sống,
Đồng Tháp cây lành gợn nước trong.
Xoài Mít lập công Tây thất bại,
Tầm Vu chiến thắng, ngụy thương vong.
Vang lừng sức mạnh dân Nam Việt
Quốc sử lưu danh rạng rỡ lòng.
XUÂN PHƯƠNG
Về thăm trường cũ
Tôi về lại đây chốn tuổi thơ
Bên hàng hiên nhỏ mái trường xưa,
Bao nhiêu kỷ niệm ùa sống dậy,
Cánh phượng lung linh gió cợt đùa.
Ngây thơ đem ép vào trang sách,
Ấp ủ thương hoài tuổi mộng mơ.
Trường xưa còn đỏ phượng hồng thắm,
Thầy cũ tìm đâu khuất bóng mờ.
Đứng bên trường cũ bồi hồi nhớ
Giọng thầy, tiếng bạn vút xa bay.
Tôi thả hồn trôi theo nổi nhớ,
Lặng tìm kỷ niệm đến mê say.
Trăng lên sáng cả sân trường vắng,
Sương rớt đầy vai buốt cả lòng.
Chốn cũ tìm đâu hình bóng cũ
Ta về nỗi nhớ trải mênh mông.
Ban biên tập mong nhận được nhiều ý kiến đóng góp của bạn đọc