24/ Tập san thơ Hương Sen số 8 (Phần 1).
CÂU LẠC BỘ THƠ 28-7
HƯƠNG SEN
TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ
SỐ 8
6 THÁNG ĐẦU NĂM 2007
BỒ XUÂN QUÝ - ĐÌNH TÍN - ĐOÀN LÂM - HẢI KHÁNH
LÂM VĂN HOÀN - MAI XUÂN THƯỞNG - MINH HỒNG - MINH KHÂM
NĂM DÂN - NGỌC HOA - PHAN LIÊN KHÊ - QUỐC BỬU
THANH VĨNH - THUÝ MINH - TOÀN MỸ - XUÂN CẢNH
Biên tập: Mai Xuân Thưởng - Minh Hồng - Phan Liên Khê
Quốc Bửu
YÊU TỔ QUỐC
Dân tộc Việt Nam, một dân tộc anh hùng
Hàng nghìn năm vang danh nền văn hiến.
Núi hùng vĩ bao la tràn sóng biển,
Cánh đồng xanh bát ngát lẫn phù sa.
Tình thân thương nhân ái sống chan hòa
Nghĩa thắm thiết mặn mà vì nhân loại.
Lòng tự hào nước non nhiều thắng lợi,
Lá cờ hồng phơi phới mãi tung bay.
Dòng sông êm nước chảy suốt đêm ngày
Hồn dân tộc nồng say yêu tổ quốc.
Nhiều thế hệ giữ non sông đất nước
Mãi sáng ngời rạng rỡ ánh quang vinh.
Nhân dân ta vốn yêu chuộng hòa bình
Nghĩa chan chứa ân tình tươi đẹp mãi.
Cả đất nước vươn lên cùng tiến tới
Sống hòa bình thân ái khắp muôn phương.
Quốc Bửu
NƯỚC NON HÙNG VĨ
Nước ta có đồng xanh bát ngát,
Sông Cửu Long nước mát cuộn dòng,
Phù sa trải khắp ruộng đồng,
Thóc vàng nặng trĩu ấm lòng nhân gian.
Núi hùng vĩ ngút ngàn xanh thẳm,
Đỉnh Ba Vì đẹp lắm ai ơi
Rừng xanh Tam Đảo ngất trời,
Trường Sơn một dãy kéo dài liên miên.
Sơn La, đồi núi Điện Biên
Mường Thanh thung lũng giữa miền trời xanh,
Hạ Long thắng cảnh hữu tình,
Nước xanh, hòn đảo lượn quanh sóng lùa.
“Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa,
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh”
Thủ đô Hà Nội, Ba Đình,
Hồ Tây, Hoàn Kiếm giữa thành Thăng Long.
Hải Khánh
ĐẤT NƯỚC BIẾC XANH
Ngời xuân đất nước biếc xanh
Nhớ ngày toàn thắng hòa bình tự do,
Bắc Nam chung một cơ đồ
Đẹp giàu hạnh phúc ấm no hùng cường.
Thắm hồng pho sử ngời chương,
Muôn vàn thành tựu phi thường vẻ vang,
Non sông hoa gấm huy hoàng,
Thăng hoa hội nhập, sánh hàng năm châu.
Rồng uy sải cánh bay cao,
Việt Nam điểm hẹn hoàn cầu chung tay.
Chặng đường đổi mới đẹp thay,
Hai mươi năm mãi từng ngày thành công.
Lời thiêng Bác dạy sắt son,
Ngàn năm tạc dạ, sáng hồn vô biên.
Ơn Người muôn thuở không quên,
Người thầy lãnh tụ muôn miền ngợi ca.
Về thăm cứ cũ, thung xa,
Nhớ người nằm lại tình ca hương rừng.
Nén hương, hoa thắm ngàn xuân,
Ơn sau ngưỡng vọng vút tầng miền xanh.
Xuân ngời lồng lộng mông mênh,
Ngày vui chiến thắng sức nên phi thường.
Tự hào ôn lại sử chương,
Nước non hoa gấm hùng cường, văn minh.
Mai Xuân Thưởng
DÁNG RỒNG VƯƠN CAO
Đẹp thay chữ S dáng rồng
Việt Nam, đất nước Lạc Hồng sáng tươi.
Bốn nghìn năm mãi sinh sôi,
Ông cha truyền thống sáng ngời sử xanh.
Bác Hồ, thời đại hùng anh,
Dựng nền độc lập, xây thành tự do.
Đánh bại hai đế quốc to,
Năm châu, bốn biển reo hò tôn vinh.
Đổi mới, hội nhập, hành trình
Thời cơ, thách thức, thông minh chuyển vần.
“Bất biến…... vạn biến” cân phân,
“Tùy cơ ứng biến” mười phân vẹn mười.
Tạc lòng Bác dạy, ai ơi!
Lòng dân, ý Đảng đời đời sáng trong.
Đạo đức, liêm chính, Bác mong,
Việt Nam vị thế dáng rồng vươn cao.
Minh Hồng
ĐẢNG QUANG VINH
Đảng quang vinh, ôi Đảng anh hùng
Đảng thổi hồn vào giang sơn gấm vóc.
Đảng của niềm tin trong lòng dân tộc,
Đảng của đời và Đảng của mùa xuân.
Đảng cho ta sức mạnh vượt gian truân
Là máu, là xương, là hồn ta đó.
Bạn đến thăm đi trên nền thảm đỏ,
Mở đường băng, Đảng nâng cánh bay lên.
Đảng là bài thơ khúc nhạc êm đềm,
Ta yêu Đảng, yêu thiết tha vô hạn
Đảng cho ta cả tấm lòng cộng sản,
Biết vì dân, vì nước, biết hy sinh.
Đảng dắt ta qua mấy cuộc trường chinh,
Đi theo Đảng ta bền gan vững chí.
Đảng dạy ta biết nâng tầm suy nghĩ
Cho quê hương, cho cuộc sống thanh bình.
Phía chân trời tỏa sáng ánh bình minh,
Nghe Đảng gọi giục lòng mau bước tới.
Đảng trong ta chớ để xa vời vợi
Đồng chí ơi, giữ trọn nghĩa ân tình!
Hải Khánh
MUÔN THUỞ ƠN NGƯỜI
Tháng năm vằng vặc sao trời,
Làng Sen quê Bác đời đời xanh tươi.
Lòng dân muôn thuở ơn Người
Người không phải thánh, tuyệt vời thánh tiên.
Giữa đời thường hóa Phật thiêng
Ngời muôn sao sáng khắp miền nhân gian.
Lời Người ngọt lịm mật cam,
Kế thừa Mác sáng uyên thâm thiên tài.
Người thầy quốc tế uy thay,
Người vì dân tộc đắp xây non hồng.
Chung nguồn đoàn kết tâm đồng,
Thần kỳ sức mạnh thủy chung nhân tình.
Hóa thân thánh triệu dân sinh,
Giữa đời trần thế hòa mình cứu dân.
Bể dâu vạn biến khôn ngần
Vững vàng trí tuệ vẹn phần non sông.
“Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác, nỗi mong Cha”.
Bác ơi! Bác dẫu đi xa
Chúng con nhớ Bác trường ca muôn đời.
Lâm Văn Hoàn
ĐẠO ĐỨC BÁC
Xuân hạ thu đông, tiết của trời,
Đông tây nam bắc, phương của đất.
Cần kiệm liêm chính, đức của người,
Thiên địa nhân sinh sự sống đời.
Xuân hạ thu đông, mưa gió thuận,
Đông tây nam bắc, mùa tốt tươi,
Cần kiệm liêm chính, người người thực,
Thiên địa nhân, đời mãi sinh sôi.
Năm Dân
GƯƠNG SÁNG BÁC HỒ
Nhà sàn nhắc chiến khu xưa,
Áo nâu, guốc mộc sớm trưa quen dùng.
Quạt lá cọ vẫn ung dung
Xua tan oi bức, mát lòng đêm khuya.
Máy chữ cũ, đồng hồ xưa,
Vật còn hữu dụng, Bác chưa nỡ rời.
Cần kiệm liêm chính cả đời,
Bác Hồ mẫu mực sáng ngời gương trong.
Năm Dân
CHỮ NHÂN NGHIỆP LỚN
Phong thái ung dung, tóc trắng ngần,
Bảy mươi chín lẻ đón mùa xuân.
Noi gương tiền bối bài phong kiến,
Tiếp bước anh hùng đuổi thực dân.
Chí sĩ vinh danh hồn quốc cựu
Minh tâm khai sáng lối duy tân.
Ra đi thanh thản, lòng không gợn,
Nghiệp lớn bao trùm một chữ nhân.
Bồ Xuân Quý
NHỚ NGÀY SINH BÁC HỒ
Bác ra đi, đất nước còn chia cắt,
Lửa chiến tranh nóng bỏng cả hai miền
Khiến lòng Bác chưa hoàn toàn thanh thản
Đau nỗi đau nhân loại chẳng bình yên.
Bác dặn dò cặn kẽ cho chúng con
Và để lại muôn vàn tình thương mến.
Di chúc Bác, toàn dân thề thực hiện
Với quyết tâm giành thắng lợi vinh quang.
Thưa Bác, sau sáu năm Bác đi xa,
Giải phóng Miền Nam, thống nhất nước nhà,
Mỹ cút, ngụy nhào, tự do, hạnh phúc
Một giải giang sơn tuyệt đẹp nước ta.
Lời Bác gọi, chúng con xin ghi nhớ,
Thắng giặc rồi, phải xây dựng tương lai
Đàng hoàng hơn, dân giàu nước mạnh,
Tiến bước đi lên, chẳng chịu thua ai.
Những năm qua Đảng tiến hành đổi mới
Vào thương trường thế giới trí nâng cao
Việt Nam ơi! Ta rất đỗi tự hào
Gian khổ mấy, khó khăn nào cũng vượt.
Bầu Quốc hội đã thành công tốt đẹp,
Mang niềm tin phấn khởi đến cho dân.
Yêu đất nước, xin Bác hãy yên tâm,
Chúng con hứa sẽ làm tròn trách nhiệm.
Thanh Vĩnh
MỘT VÌ SAO SÁNG
Tỉnh Nghệ, làng Sen đã sản sinh
Một vì sao sáng rọi hành tinh
Góp công gìn giữ nền dân chủ,
Ra sức dựng xây cảnh thái bình.
Những muốn đồng bào vui độc lập,
Hằng mong xứ sở đẹp phồn vinh.
Con đường cách mạng huy hoàng mở,
Nhớ mãi ơn Người, bậc Chí Minh.
Thanh Vĩnh
NGHĨ VỀ BÁC HỒ
Bôn ba lận đận cuộc Tây du,
Sương tuyết trời Âu tỏa mịt mù.
Chống địch, kiên tâm trừ đế quốc,
Kết thân, vững chí chọn Liên Xô.
Tự do dân tộc, tròn tình nước,
Độc lập quê hương, vẹn cõi bờ.
Son sắt một lòng vì lý tưởng,
Tiền đồ tổ quốc quyết không ngơ.
Xuân Cảnh
ƠN BÁC VÔ NGẦN
Bác như nhật nguyệt trời cao
Lung linh tỏa sáng rọi vào con tim.
Bao năm Bác đã kiếm tìm,
Con đường cách mạng giữ gìn non sông.
Điện Biên chiến thắng kỳ công,
Sử vàng chói lọi, cờ hồng tung bay.
Mặc cho lũ giặc lá lay
Bền gan, Bác vẫn đêm ngày hành quân.
Suốt đời khổ cực gian truân,
Vượt bao ghềnh thác trầm luân bão bùng.
Việt Nam khí phách anh hùng,
Dưới cờ Đảng, Bác dân cùng đứng lên.
Quân dân chí vững, gan bền,
Quyết tâm chiến thắng vượt trên đầu thù.
Miền Nam quét sạch mây mù,
Giang sơn thống nhất quân thù khiếp kinh.
Đất nước độc lập hòa bình,
Hội nhập phát triển hành trình đâm bông.
Rạng danh con cháu Lạc Hồng,
Bác Hồ sống mãi trong lòng nhân dân.
Bác ơi! Ơn Bác vô ngần.
Minh Khâm
NHỚ
Gửi đồng hương
Xa quê mấy chục năm rồi,
Mỗi khi tết đến, tôi ngồi lặng im.
Cánh chuồn bay thuở trốn tìm,
Dòng sông tuổi nhỏ chảy chìm trong tôi.
Xa quê mấy chục năm rồi,
Sông Hồng vẫn đỏ đất bồi vườn cau.
Ngày qua mau, tháng qua mau
Tóc xanh thoắt đã nhuộm màu sương sa.
Đêm nằm gửi mộng quê xa
Bánh đa riêu với dưa cà dầm tương.
Mong ngày họp mặt đồng hương,
Gặp người ôn lại đoạn đường đã qua.
Tình non nay dẫu đã già,
Trầu cau vẫn thắm, vườn cà vẫn xanh.
Lâm Văn Hoàn
THƠ VÀ NGƯỜI XỨ NGHỆ
“Đường vô Xứ Nghệ quanh quanh
Non sông nước biếc như tranh họa đồ”
Đã bao lần ta muốn ngỏ cùng thơ
Có phải cuộc đời không thể nào thiếu được,
Dù chỉ một lần nghe tiếng lòng rạo rực
Tiếng Nàng Thơ tha thiết gợi mong.
Thơ là gì, dẫu chưa luận nên chương,
Niềm thi hứng ngân nga trong ý tưởng.
Tiếng mẹ à ơi trong đêm tĩnh lặng,
Câu Kiều bà ru, thơ thấm đẫm hồn ta.
Dòng Lam chiều buông vọng tiếng ai ca,
Điệu ví dặm, đò đưa lắng ngọt.
Ôi Nàng Thơ ôm trọn lời ca hát
Dẫu cỏ cây cũng muốn ngả nghiêng mình!
Ngắm quê nhà trong buổi bình minh,
Dáng núi uy hùng, dáng sông nhung lụa,
Ánh hồng hừng đông bừng lên rực rỡ,
Bức tranh quê đằm thắm áng thơ xuân.
Và ngược dòng lịch sử cha ông,
Bao huyền thoại đi vào câu hát.
Từ khởi thủy rào làng dựng ấp
Thành trang thơ bất tận không ngừng.
Mỗi cuộc đời tự họa nét thơ riêng,
Bao thế hệ lưu truyền thành bất tử.
Trang thơ đời hòa theo dòng lịch sử
Trong lòng người ngân mãi tiếng non sông.
Đình Tín
QUẢNG NGÃI NGÀY NAY
Ai qua cầu sắt Phú Xuân,
Đi xuôi một dặm sang sông Cầu Trà.
Ngó lên núi Ấn không xa,
Hình vuông bốn cạnh thật là Ấn Thiên.
Đỉnh cao, chùa cổ trang nghiêm,
Có bàn cờ đá để tiên chơi cờ.
Lại còn giếng nước nên thơ
Dân gian cũng gọi ấy là giếng Tiên.
Ngày nay Dung Quất nối liền,
Trải ra mạch sống thiêng liêng tỉnh nhà.
Quảng Ngãi thị xã tỉnh ta,
Nay là thành phố mới là hiển vang.
Đức Phổ thị xã đoan trang,
Thùy Trâm, bệnh viện vẻ vang muôn đời.
Du lịch bãi tắm nơi nơi,
Núi Dâu, Phổ Khánh đồng thời nêu cao.
Quê ta quá khứ tự hào,
Cái nôi cách mạng cao trào ở đây.
Kể thời đánh Mỹ, đánh Tây,
Gương trong kháng chiến, đó đây anh hùng.
Sa Huỳnh, muối trắng biển thông,
Là nơi du lịch cảnh quan mặn mà.
Tương lai kinh tế tỉnh ta,
Công, nông, lâm nghiệp, đều là tiến mau.
Xanh xanh ruộng mía, nương dâu,
Rừng vàng, biển bạc đẹp giàu quê hương.
Hải Khánh
PHONG VÂN HỮU TÌNH
Nghe chim sáo hót tang tình,
Chùm hoa phượng đỏ xập xình xôn xao.
Âm vang sóng vỗ rì rào,
Xuôi chiều Cổ Thạch thì thào biển xanh.
Ngàn năm đá dựng bãi gành
Bồng lai dưới thế nghiêng mành sao sa.
Bên bờ biển thẳm bao la,
Vầng mây ngũ sắc la đà mộng mơ.
Đất thiêng, cổ tự bao giờ
Thiên thai vằng vặc, hoang sơ vơi đầy.
Lửa thiêng nguồn cội xưa nay,
Thức tiềm điệu hát nam ai ngân vàng.
Nắng sa man mác khẽ khàng,
Hương đồng cỏ nội mênh mang tình người.
Bình yên non nước đất trời
Mấy ngàn năm mãi ngọt lời thanh xuân.
Mênh mông ngàn dặm thanh tân,
Bao la sơn thủy phong vân hữu tình.
Người vui viếng cảnh đẹp xinh,
Ơn người mở cõi công trình nước non.
Minh Hồng
DỐC NGHÈO QUÊ HƯƠNG
Hồn quê thôi thúc con về
Bâng khuâng với những bộn bề mang theo.
Con qua bao núi bao đèo,
Vẫn chưa qua nổi dốc nghèo quê hương.
Đồng làng nắng lửa, mưa sương
Lúa gieo một vụ, khơi mương hai lần.
Sắn khoai mấy lát phơi sân,
Làm ra hạt gạo lưng trần sạm da.
Cái nghèo từ thuở ông cha,
Đời con, đời cháu chưa qua áo sờn.
Đói no con cứ chờn vờn,
Đêm nằm chỉ biết giận hờn mình thôi.
Con thương mẹ lắm, mẹ ơi
Bát cơm, manh áo một đời mẹ lo!
Sáng nay ăm ắp chuyến đò,
Chở bao ý Đảng, ấm no về làng.
Hân hoan, trống thúc rộn ràng,
Bà con cô bác vững vàng tin theo.
Chủ trương đổi mới thoát nghèo,
Sông sâu, nước cũng phải leo lên đồng.
Mùa về chắc hạt, đầy bông,
Sắn khoai xanh mướt, thuyền đông tay chèo.
Qua rồi năm tháng gieo neo
Quê hương đang thoát dốc nghèo, mẹ ơi!
Minh Hồng
NHỚ THƯƠNG ĐÔI BỜ
Mừng ngày giải phóng quê hương
Thăm dòng sông Bé, nhớ thương đôi bờ.
Nhớ em tay vuốt đường tơ,
Dệt khăn thổ cẩm, em chờ tặng anh.
Sương đêm đọng giọt long lanh,
Dang tay ôm tấm thảm xanh quê nhà.
Lộc Ninh gọi Phước Long qua,
Bù Đăng, Bù Đốp, Bù Gia nối liền.
Em là cô gái S'tiêng
Gió lay tóc xõa, nghiêng nghiêng giáng chiều.
Tình quê gợi nhớ bao điều,
Sóc Bom Bo vẫn thương nhiều đó thôi.
Vàng nương lúa rẫy trên đồi,
Chày khua “cắc cụp” đầy nồi gạo thơm.
Không còn lận đận sớm hôm,
Gùi mang trĩu nặng lưng khom mẹ già.
Bữa khoai, bữa sắn đã qua,
Các em đi học chẳng xa mái trường.
Bao nhiêu kỷ niệm vấn vương,
Một thời bên đó, nhớ thương bên này.
Rượu cần anh uống chia tay,
Mấy mươi năm vẫn còn say đến giờ.
Minh Hồng
VỀ THĂM RỪNG SÁC
Rừng sác đây rồi, nhớ lắm thôi,
Chúng tôi thăm lại thật bồi hồi.
Nhớ từng trận đánh ngày xưa ấy,
Rừng cũng anh hùng với chúng tôi.
Dưới tầm bom đạn, dưới hầm sâu,
Rừng đứng hiên ngang chẳng cúi đầu.
Vây kín quân thù không lối thoát
Mỹ vào, Mỹ chết biết chuồn đâu.
Sáng nay đồng đội đã về đây
Thăm cánh rừng xưa, mặt trận này.
Có biết bao nhiêu điều kỷ niệm
Đặc công rừng sác quá là hay.
Ngày leo cầu khỉ, lội bùn sâu,
Muỗi gọi đêm thâu, vắt ngóc đầu,
Đom đóm soi đường qua lối nhỏ,
Pháo bày Mỹ bắn, sợ gì đâu.
Rừng vào lịch sử với quê hương,
Lặng lẽ nghiêng mình phút nhớ thương.
Đồng chí ra đi, hồn ở lại
Với gương dũng khí, chí kiên cường.
Năm Dân
NHỚ NHA TRANG
1. Vịnh núi cô tiên
Vì sao tiên xõa tóc,
Mắt nhìn thẳng trời cao?
Phải chăng nơi thượng giới
Vẫn ẩn chứa ba đào?
2. Vịnh cổng trời
và dấu chân tiên
Cổng trời sao quá hẹp
Mấy người hiền được qua?
Thượng đế đâu chẳng thấy,
Dấu chân tiên nhạt nhòa!
Năm Dân
THU SANG
Mỗi độ thu sang héo ruột tằm,
Tha phương tính lại đã nhiều năm
Hồn quê thao thức, đầu thêm bạc,
Vận nước đa đoan trí cạn dần.
Bạn cũ quê nhà sao chẳng nhớ
Khách sang đất khách cớ gì thân?
Thân bằng, chí sĩ dăm người cũ,
Tưởng nhớ thăm nhau được mấy lần?
Toàn Mỹ
TÌNH QUÊ ĐẤT TỔ
Dù một phút được về thăm quê cũ
Đủ ấm lòng hôn đất tuổi chôn nhau.
Đã bao lần mơ ước chắp mây bay
Về đất tổ đắm mình thơm hương rạ.
Nhìn lưu luyến những cánh cò bay lả,
Mơ thời xuân, xanh mộng buổi tan trường,
Đồng cỏ khuya dế hát gợi tình trăng
Chim cu gáy trưa hè xao xuyến nắng.
Tán cổ thụ đình làng say sưa ngắm
Trâu đầm mình chao bóng nước đầm sen.
Chiều nao nao những kỷ niệm thân quen,
Luôn dàn trải say chân dồn nhịp bước.
Như dòng chảy đò chiều yêu bến nước,
Hoa thơ lòng bừng nở sắc xanh mơ.
Viếng đình chùa, thăm phần mộ ông bà
Dâng kính mến tình quê hương đất tổ.
Toàn Mỹ
BÙI NGÙI
Lớp người trước đã qua,
Mình trở thành người già,
Bọn trẻ con mới lớn,
Nhìn xa lạ xót xa!
Xóm làng nhiều đổi thay,
Nhà xưa sang tay chủ,
Vườn cũ vắng hoa cau,
Nhớ mẹ già ứa lệ.
Thương hàng tre, bến nước,
Nhớ mái đình, cây đa,
Ngôi chùa thôn quạnh quẽ
Tiếng chuông chiều ngân nga.
Học sinh tan trường về,
Rộn ràng vui tiếng hát
Trên những con đường quê,
Biết bao điều mơ ước.
Đồng lúa xanh mươn mướt,
Thong thả từng đàn trâu
Từ từ theo chân bước
Quên bóng chiều qua mau.
Xuân Cảnh
KÝ ỨC DẠT DÀO
Lưa thưa những mái tranh nghèo,
Mảnh sân nho nhỏ, đường teo dần dần.
Cỏ lan, lan tận vào sân,
Trước thềm rêu bám bao tầng luống xanh.
Cột xiêu mái lá, tường tranh,
Giặc lùng, cướp phá, đốt thành ra tro.
Đình thiêng, chùa lớn, Phật to,
Bom vùi, pháo dập thành tro bùn lầy.
Lính lệ, lính Nhật, lính Tây,
Đua nhau càn quét tối ngày sáng đêm.
Ruộng vườn cỏ mọc như nêm,
Lúa màu khô héo, dân thêm đói nghèo.
Bao đời khổ cực gieo neo,
Gái trai ra trận, vượt đèo xông pha.
Xóm thôn, con trẻ với già,
Tầm vông, gậy gộc giữ nhà đánh Tây.
Tiếp tế, quậy bốt, phá vây,
Nhà cháy dựng lại, dẹp bầy sói lang.
Bám trụ, giữ đất, giữ làng,
Quân thù thất trận, vẻ vang nước nhà.
Túp lều kỷ niệm dần xa
Xóm thôn đô thị xây nhà cao cao.
Vẻ vang ký ức dạt dào,
Công ơn Đảng, Bác ngất cao sáng ngời.
Lâm Văn Hoàn
THƠ XUÂN 2007
Thơ phú họa vần vui bè bạn
Dẫu đời còn lắm nỗi lo toan.
Đường dài rộng đó reo trong nắng,
Còn lắm gian nan nỗi gập ghềnh.
Đừng để tâm hồn ghê gió bão
Đừng nuông lòng nhung lụa ấm êm.
Dù phải băng mình trong dông tố,
Với thơ, thi hứng được nhân thêm.
Đình Tín
NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ
Hôm ấy ngày tám tháng ba,
Đi đâu cũng gặp bán hoa mời chào.
Hoa hồng tự vẻ thanh cao,
Từng bông gói sẵn, hoa nào đẹp tươi.
Chàng mua hoa nở nụ cười,
Gặp cô trêu chọc mặt người đỏ xinh.
Ông già tươi tắn cười vinh,
Cũng đi tìm đến hoa xinh tặng người.
Bô bô vừa nói vừa cười,
Mua hoa tặng vợ là người đáng yêu.
Nghĩ ra rõ đúng trăm điều,
Tôn vinh thế giới đáng yêu “quý bà”
Mừng ngày quốc tế đặt ra,
Các bà, các chị vững đà tiến lên.
Nam nhi phải nhớ đừng quên,
Pháp quy định rõ, đạo nền quốc gia.
Vũ phu, bạo lực xấu xa
Cần nghiêm trị mạnh dẹp đà thói quen.
Nâng niu yêu vợ đâu hèn,
Dựng xây hạnh phúc việc nên thường làm.
Đoàn Lâm
NGƯỜI VỢ CỦA TÔI
Sau một ngày đổ mồ hôi nơi công sở,
Bên mâm cơm, nơi đoàn tụ gia đình,
Bát canh chua, nồi cơm bốc khói,
Tiếng nói cười đầy ắp cả không gian.
Cần mẫn, tìm tòi, nữ công gia chánh,
Hợp khẩu vị từng người, chế biến món ăn.
Hết nấu lại xào rồi kho rồi hấp,
Mong sao cho bữa cơm thật ngon lành.
Chỉ nhìn chồng con ăn là sung sướng,
Còn cái gì ăn cái đó có sao đâu,
Vất vả chắt chiu, vẹn toàn, chu đáo
Cả một đời lo trước, ăn sau.
Bữa cơm tối không thể nào thiếu được,
Cha mẹ, các con đông đủ, sum vầy,
Những bực dọc, buồn vui cùng chia xẻ,
Hạnh phúc đâu? Hạnh phúc ở nơi này.