27/ Tập san thơ Hương Sen số 7 (Phần 2).

 

HƯƠNG SEN - TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ SỐ 7 - PHẦN 2

 

 

 

XUÂN NHA

Hậu quả


“Trải qua một cuộc bể dâu,

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”.


Khi con người chặt phá hết sơn lâm,

Lại xuống biển săn lùng, đâm Hà Bá,

Thì tránh sao khỏi thiên nhiên đánh trả

Đòn phủ đầu như thành cổ I-Ran?


Hay mới đây cơn phẫn nộ sóng thần

Vùng lên cướp biết bao nhiêu mạng sống

Cả một vùng Nam Á bao la rộng

Đang trở mình sông nước giãi lòng đau.


Thành A-ceh thảm khốc mưa sầu

Đảo Phu-ket tiêu điều cơn ác mộng.

“Hổ Ta-min” nằm bên rừng tuyệt vọng,

Bóp bụng chờ từng giọt nhỏ từ tâm.


Những đoàn quân tình nguyện âm thầm

Dưới cái nắng chói chang hơn lửa đốt

Vớt tử thi và cưu mang người sống sót

Với nhiệt tình nhân loại rất thâm sâu.


Dân Việt tôi xin thành khẩn nguyện cầu

Cho nước bạn khắc phục mau thiệt hại

Cho vạn vật cùng thiên nhiên tồn tại

Sống an bình mãi mãi ở bên nhau.

 

 

 

 

 

ĐOÀN LÂM

Rừng của tôi đâu


Rừng bạt ngàn chở che đồng đội,

Rừng nguyên sinh lớp lớp trùng trùng,

Giờ chỉ còn chồi và gốc.

Rừng của tôi đâu? Hãy trả lại cho tôi!

 

 

 

 


THÚY MINH

Hướng về miền Trung


Vừa qua bão lớn quá trời ơi!

Xang-sane bão, lũ phá tơi bời,

Gây nên tang tóc bao đau khổ

Tàu thuyền, nhà cửa nước cuốn trôi.


Dưới, nước dâng lên, trên mưa xuống,

Ôi, khổ thay bao cảnh màn trời,

Đói cơm ăn và không nước uống,

Gió mưa vùi dập đến tả tơi.


Thương cụ già và những em thơ

Đứng run cầm cập dưới trời mưa,

Chân thì đi đất, môi tím ngắt

Quần áo ướt lem, mặt bơ phờ.


Ôi đồng bào ruột thịt Miền Trung,

Cả nước hướng về, dốc một lòng.

Nhường cơm xẻ áo trong hoạn nạn

Đẩy lùi gian khổ, dân đang mong.

 

 

 

 

 

ĐOÀN LÂM

Thương gởi miền Trung


Nỗi đau này đâu phải của riêng ai,

Của cả dân tộc Việt Nam mình.

Miền Trung ôi sao mà đau quá vậy

Nắng hạn, mất mùa, bão táp mưa sa!


Bao oan hồn còn vật vờ dưới biển,

Bao gia đình tan tác đau thương,

Bao trẻ thơ không được đến trường...

Miền Trung ôi sao mà đau quá vậy


Nỗi đau này đâu phải của riêng ai?

 

 

 

 

 

ĐOÀN LÂM

Khúc ruột miền Trung


Hết Chan-chu lại đến Xang-sane,

Gian khổ đau thương cứ  chất chồng.

Có nơi đâu như miền Trung không nhỉ

Nỗi đau này biết thuở nào nguôi?


Hàng vạn gia đình nhà tan, cửa nát,

Hàng triệu con người chiếu đất, màn trời.

Cả một đời chất chiu dành dụm,

Bỗng chốc trở thành tay trắng tay.

 

 

 

 


MAI XUÂN THƯỞNG

Láng lai nghĩa tình!


Thương về khúc ruột miền Trung,

Xang-sane bão tố mịt mùng núi sông.

Biển khơi cho tới nội đồng,

Cao nguyên, đô thị bão giông hoành hành.


Quảng Nam, Đà Nẵng thị thành,

Trung tâm tàn phá tan tành đau thương.

Khắp nơi như bãi chiến trường

Cơn bão số 6 tai ương động trời.


Thuyền trôi nhà sập khắp nơi

Hoa màu tài sản tơi bời nát tan.

Trắng tay trong cảnh hoang tàn,

Cắn răng nuốt lệ, âm vang tận cùng.


Thiên tai, thảm họa nạn chung,

Xông vào bão tố, Đảng cùng nhân dân.

Quyết liệt phòng tránh góp phần,

Kịp thời cứu trợ người dân tai nàn.


Động lòng, cả nước lo toan,

Trong Nam, ngoài Bắc lòng vàng sẻ chia.

Trên đường cứu trợ đêm khuya,

Phường 13 Phú Nhuận khắc bia nhân tình.


Bao gương quả cảm hy sinh,

Công an, Quân đội hết mình vì dân.

Truyền thống quật khởi thánh thần,

Toàn dân đoàn kết bước chân vững vàng.


Nhanh tay khắc phục sửa sang,

APEC chào đón, đàng hoàng đăng cai.

Vượt qua bão tố thiên tai,

Miền Trung khúc ruột láng lai nghĩa tình!

 

 

 

 


MINH HỒNG

Ngày ấy, cha tôi


Ngày ấy cha tôi đi chiến đấu

Mẹ tiễn chân đến cuối đường thôn.

Đồng chiêm vừa cấy xong đon mạ

Ta tiến công, xác giặc quanh đồn..


Cha tôi cùng với bao đồng đội

Dép lốp, đầu trần, áo vải nâu

Tạm biệt quê hương lên phía trước,

Hành quân, chân bước suốt đêm thâu.


Trăng sáng bên thềm, chao cánh võng :

“À ơi ! Con mẹ ngủ cho say,

Cha mang gươm thép oai hùng quá,

Mẹ sảy thóc vàng, góp đánh Tây...”


Cha đi lâu lắm, chưa về lại

Mẹ bảo đừng buồn, cố gắng thôi,

Ngày đón đoàn quân về giải phóng,

Trong đoàn quân đó có cha tôi.


Lớn lên, tôi hiểu ngày xưa ấy

Hai cuộc trường chinh đánh ngoại xâm,

Chiến đấu hy sinh như thế đấy

Mùa thu lịch sử, nhớ ngàn năm.

 

 

 

 


MINH HỒNG

Thương lắm mẹ tôi


Sáng nay thu đã về rồi

Lá vàng rơi đụng mẹ tôi đang ngồi.

Bâng khuâng nhẩm lại quỹ đời,

Thì ra sắp cạn hết rồi còn đâu.


Heo may lách cửa đêm thâu,

Trăng vàng rớt xuống sông sâu quê nhà.

Bớ đò, đưa mẹ tôi qua,

Nơi ngày xưa mẹ như hoa trong làng.


Bây giờ mỗi độ thu sang,

Mẹ lo toan những ngổn ngang cuối đời.

Gió thu ơi, khẽ lay thôi,

Kẻo đau chiếc lá sắp rơi xuống thềm.


Mẹ nằm trên chiếc võng mềm,

Mẹ ru đời mẹ êm êm ngày nào.

Đêm nghe lá rụng xạc xào,

Mẹ tôi cứ ngỡ ai vào trước sân.


Thu đo bóng mẹ mấy lần,

Tuổi cao, quy luật xoay vần thời gian.

Ai qua đó với thu sang,

Nhớ còn một chiếc lá vàng sắp rơi.


Nhọc nhằn, thương lắm mẹ tôi,

Lom khom nhặt lại tuổi đời thanh xuân.

Thu sang mấy bận đã từng,

Bóng nghiêng mấy độ, mẹ đừng xa con!

 

 

 

 


XUÂN CẢNH

Mẹ tôi


Oằn vai mẹ gánh cảnh nghèo

Nuôi con sáu đứa héo teo thân gầy

Nhật Tây kéo tới từng bầy

Đốt nhà bắt lính, dân cày làm phu.


Anh tôi giặc bắt vào tù

Chúng nghi Cộng sản đòn thù khảo tra.

Chúng tôi lâm cảnh tan nhà

Cha tôi du kích xông pha chiến trường.


Mẹ tôi chạy nháo chạy nhào

Lo ăn hai bữa thế nào cho con

Lại còn việc xóm việc thôn

Cày bừa cấy hái đổ dồn hai vai.


Thôn trên xã dưới xóm ngoài

Hợp đồng tác chiến dẹp loài ngoại xâm

Đêm về mẹ lại đào hầm

Đưa bao cán bộ vượt sông qua đò.


Ngày vui thống nhất tự do

Mẹ cùng Dân – Đảng chăm lo xây đời

Tuổi già mẹ chẳng nghỉ ngơi

Luôn tay dìu dắt hướng đời con đi.


Việt Nam – Bà mẹ diệu kỳ

Bao nhiêu bà mẹ khác gì mẹ tôi.

 

 

 

 


NGỌC HOA

Ở rừng nhớ lời mẹ ru


À ơi!...

Gió đưa lá trúc về rừng

Tiếng chim văng vẳng tưởng chừng mẹ ru...

Đêm nằm kẽo kẹt võng đưa,

Mẹ ru con ngủ cũng vừa năm canh.


Thế là giấc mẹ chẳng thành

Năm canh, mẹ vẫn năm canh ru hời.

Chỉ mong con chóng nên người

Vườn rau ao cá một thời... chớ quên.


Cái thời cháo bắp thay cơm,

Còn bị giặc Mỹ ném bom quê nhà.

Cái thời cơm hẩm với cà

Cũng vì bão gió mưa sa ngập đồng.


Trên trời đàn sáo sang sông,

Đàn trâu tìm cỏ cánh đồng bao la.

Bao giờ cho đến tháng ba,

Cây gạo lại nở đỏ hoa rực trời.


Bao giờ cho đến tháng mười,

Mẹ thổi xôi cốm nhớ thời xa xưa.

Ước gì trở lại tuổi thơ,

Để được nghe tiếng mẹ ru năm nào.

 

 

 

 


MỸ HUỲNH

Khúc hát mẹ ru


“Ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi”

Mẹ ơi hãy dắt con đi,

Những lời mẹ dạy con ghi trong lòng.


Sớm khuya lặn lội bên sông,

Mẹ đi cấy mướn cực lòng nuôi con.

Còn mẹ thắm đỏ gót son

Như đêm vằng vặc trăng tròn sáng soi.


Ru con từ thuở nằm nôi,

Ru con khúc hát tình đời đắng cay.

Ngày con rực sáng tương lai

Là ngày mẹ cũng nhạt phai sớm chiều.


Năm canh mẹ thức đã nhiều

Bờ xa sóng vỗ hắt hiu nắng tà.

Chim về đậu nhánh đa đa,

Sớm hôm bên cạnh mẹ già mến thương.


Nhớ câu: "Phụ mẫu tại đường,

Viễn du bất khả” con thường khắc ghi.

 

 

 

 


HẢI KHÁNH

Công đoàn suốt chặng đường qua


Hai tám tháng bảy đến rồi,

Hè qua thu tới sắc trời biếc xanh.

Chứa chan biết mấy ân tình,

Từ Công hội Đỏ vang danh Công đoàn.


Chặng đường xuân đẹp vẻ vang,

Công, nông, trí thức vững vàng kiên trung.

Búa liềm, cờ đỏ hào hùng,

Giương cao cờ Đảng tiên phong kiên cường.


Chung lòng giải phóng quê hương,

Ba mươi năm ấy dặm đường trường chinh.

Rạng ngời chiến thắng quang vinh,

Càng thêm thắm thiết nghĩa tình công nông.


Từ ngày giải phóng quê hương

Chung tay xây dựng non sông huy hoàng.

Chặng đường đổi mới vinh quang,

Biết bao thành tựu vững vàng thành công.


Ngày thêm tăng trưởng sáng hồng

Nước non hoa gấm đẹp lòng bốn phương.

Nổi chìm trải mấy gió sương,

Có dân, có Đảng, ngời gương Bác Hồ.


Ba Đình, Hà Nội Thủ đô,

Ngàn năm vững tiến cơ đồ trường ca.

Công đoàn nặng nghĩa thiết tha,

Ơn Người kết triệu đài hoa dâng Người.

 

 

 

 


MAI XUÂN THƯỞNG

Công nhân Việt Nam sáng mãi hành trình!


28 tháng 7 – bạn ơi (28/7/1929)

Ngày Công hội Đỏ chào đời rền vang.

Công nhân cuộc sống lầm than

Hòn Gay – Cẩm Phả bạo tàn thực dân

Cao Su, địa ngục bội phần

“Đồng Xu” đổi mấy xác thân mạng người.


Manh nha, giai cấp ra đời

Lực còn non trẻ sáng ngời tiền phong

Ba Son, xưởng thợ nét son

Bác Tôn gầy dựng sóng còn âm vang

Trường Thi tiếp nối lời vàng

Đề pô xe lửa Dĩ An đáp lời.


Chiến sĩ Cộng sản khắp nơi

Nhập thân vô sản sống đời công nhân

Triệt để cách mạng – Tinh thần...

Tháng Tám lừng lẫy, Quốc dân đổi đời.


30 năm lấp biển vá trời

Toàn thắng Pháp, Mỹ xây đời tự do

Thời cơ, vận hội, cam go...

Tiền phong, bản lĩnh tiếp pho sử vàng.


Công, nông, trí thức kết đoàn

Bác Hồ – tư tưởng – an toàn tiến nhanh (*)

28 tháng 7, sử xanh

Mốc son sáng mãi hành trình công nhân!

(*) Tư tuởng Hồ Chí Minh

 

 

 

 


ĐÌNH TÍN

Giai cấp công nhân Việt Nam xuất hiện


Hai tám tháng bảy mở ra

Ngày sinh giai cấp thật là vinh quang.

Tràng Thi cờ đỏ vẻ vang,

Búa liềm gắn kết màu vàng đẹp xinh.


Hòn Gay, Uông Bí, Quảng Ninh

Mỏ than rầm rộ biểu tình, đình công.

Chủ tư bản Pháp cuồng ngông,

Cò Tây kéo đến xiềng gông tra vào.


Tinh thần giai cấp nêu cao,

Xiềng gông chẳng sợ, xông vào đấu tranh.

Quyết tâm giữ lấy thanh danh

Công đoàn hiện rõ nên danh anh hùng.


Chủ Tây khiếp vía kinh hồn,

Nhờ tay đàn áp viện binh cường quyền.

Công nhân ta đâu để yên

Đấu tranh quyết giữ thiêng liêng giống nòi.

 

 

 

 


HẢI KHÁNH

Giọng vàng hát hay


Nhà văn hóa công đoàn lao động,

Vang ấm nồng cuộc sống nhân gian.

Một trăm bốn mốt mai vàng,

Lời ca mà mượt, ngân vang ngọt ngào.


Tình người lao động đẹp sao,

Hăng say nhiệm vụ, dạt dào lời ca.

Vườn xuân sắc thắm ngàn hoa,

Vút cao tiếng hát đậm đà yêu thương.


Ngợi ca cuộc sống đời thường,

Ngợi ca sáng tạo quê hương sáng ngời.

Ngợi ca ơn Bác đời đời,

Ngợi ca dâng Đảng tuyệt vời mênh mông.


Ngợi ca hoa gấm núi sông,

Lời ca tiếng hát quyện hồng quê hương.

Sắt son đượm thắm thân thương,

Hát từ nhà máy, phố phường, cơ quan.

 

 

 

 


MINH HỒNG

Ngày xưa, ngày nay


Ngày xưa, bà kể chuyện bà,

Làm công nhân dệt, lương ba bốn đồng.

Mấy ông chủ rất bất công,

Thẳng tay đánh đập tuôn dòng máu ra.


Trời ơi! Đau đớn thân bà,

Bữa ăn không đủ, cửa nhà trống không.

Nuôi con khôn lớn thay chồng,

Rồi Công hội Đỏ sáng trong lòng bà.


Đấu tranh chống bọn gian tà,

Từ Công hội Đỏ phát ra phong trào.

Đình công tranh đấu lên cao,

Đòi tăng lương với giảm mau giờ làm.


Từ Miền Bắc, bà vào Nam,

Một đời cơ cực bà cam chịu nhiều.

Lớn lên mẹ hiểu bao điều,

Càng nghe chuyện kể, càng yêu thương bà.


Ngày nay dưới chế độ ta,

Công nhân làm chủ đó mà con ơi!

Công trường, nhà máy khắp nơi,

Thi đua, phấn đấu không ngơi phong trào.


Cùng đưa năng suất lên cao,

Công đoàn phát động ta mau đồng tình.

Chăm lo đời sống cho mình,

Chén cơm, manh áo tử sinh vẹn toàn.


Công nhân ta có công đoàn,

Như con có mẹ lo toan nhiều bề.

Bên nhau giữ trọn lời thề,

Công đoàn nâng bước ta về tương lai.

 

 

 

 


HẢI KHÁNH

Người thợ nhuộm


Bưng chén cơm, nhớ người trồng lúa

Mặc áo lành, nhớ thợ đưa thoi.

Người ta đi phố có đôi,

Còn tôi thợ nhuộm lẻ loi một mình.


Thời trang hoa gấm đẹp xinh,

Đỏ, vàng, biếc, thắm, hồng, xanh trắng ngà.

Thiên nhiên màu sắc muôn hoa,

Tài năng thợ nhuộm thiết tha góp phần.


Tự hào lao động công nhân,

Cho đời tô điểm áo quần hội xuân.

Cuộc đời trong sáng vô ngần,

Dẫu rằng thợ nhuộm tinh thần hân hoan.


Thường ngày hồ nhuộm căng giàn,

Lửa lò khói tỏa không gian đen ngòm.

Mồ hôi ướt sũng giọt tuôn,

Mặt hoa như thể hát tuồng Quan Công.


Mười hai giờ suốt một vòng,

Giao ca là cả tấm lòng chứa chan.

Tiền lương ứng trước nhặt khoan,

Mẹ đau, vợ ốm, đa đoan nhọc nhằn.


Tuổi xuân ba bảy mùa trăng,

Ai xui con tạo xoay vần nắng mưa.

Cuộc đời thợ nhuộm sớm trưa,

Vẫn ngời hạnh phúc, vẫn thừa thủy chung.


Tình đời ai biết khôn cùng,

Khéo tu nhân nghĩa, tô hồng chữ tâm.

Người xưa vọng lại ngàn năm,

Kho tàng vốn quý, ngọc trầm xưa nay.

 

 

 

 


QUỐC BỬU

Bộ đội cụ Hồ


Nhớ thời khói lửa gian nan,

Đoàn quân Vệ quốc hiên ngang lên đường.

Ra đi giữ lấy quê hương,

Cùng dân gắn bó tình thương tháng ngày.


Một thời Nam, Bắc, Đông, Tây,

Hai lần kháng chiến dạn dày gió sương.

Dấu chân trên khắp chiến trường,

Mọi miền đất nước sẵn sàng xông pha.


Mối tình non nước bao la,

Núi rừng Tây Bắc thiết tha mặn nồng.

Má cô gái Thái ửng hồng,

Thắm dòng sông nước Cửu Long, sông Tiền.


Ngọt ngào tân cổ giao duyên,

Rộn ràng khúc nhạc giữa miền trời xanh.

Ngày nay đất nước hòa bình,

Chiến công bộ đội lừng danh huy hoàng.

 

 

 

 


QUỐC BỬU

Quân đội nhân dân


Quân đội nhân dân chiến công rạng rỡ,

Bảo vệ quê hương xứ sở Tiên Rồng.

Đoàn quân đi chiến đấu dưới cờ hồng,

Làm tươi dẹp cho non sông đất nước.


Chiến sĩ mùa thu đàn anh đi trước,

Lính Trường Sơn giẫm bước vượt băng ngàn,

Giải phóng nước nhà thống nhất Bắc Nam

Làm nhiệm vụ vinh quang trong lịch sử.


Cuộc kháng chiến trải qua nhiều gian khổ,

Quân đội nhân dân trí dũng song toàn.

Bộ đội Cụ Hồ ý chí hiên ngang,

Cùng dân tộc trên bước đường tiến tới.


Lòng tự hào hân hoan niềm phấn khởi,

Đưa nước nhà thoát khỏi cảnh nghèo nàn,

Xây dựïng cuộc đời hạnh phúc vẻ vang,

Lá cờ đỏ sao vàng tươi đẹp mãi.

 

 

 

 


BỒ XUÂN QUÝ

Tâm sự cùng các bạn trẻ


Trong cuộc đời đẹp nhất thời tuổi trẻ,

Sức sống tràn đầy mạnh mẽ xiết bao.

Thời trẻ chúng tôi là những chiến hào,

Là chiến trận với bom gào đạn thét.


Đường chúng tôi đi là núi rừng muỗi vắt

Cơm chúng tôi ăn là ngô, sắn, rau rừng.

Vẫn tiến công, vẫn chiến đấu không ngừng,

Đi bất cứ đâu đánh kẻ thù xâm lược.


Bộ đội Cụ Hồ được dân thương dân mến,

Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do.

Lời Bác Hồ là lý tưởng nhân dân ta,

Bác bảo đánh là đánh, bảo thắng là phải thắng.


Cao - Bắc - Lạng, địch vây quanh Việt Bắc

Ta đánh tan rồi tiếp đến Điện Biên.

Chiến thắng lẫy lừng vang dội biển Đông,

Cả thế giới reo mừng hoan hô nước Việt.


Kháng chiến chống Mỹ lại càng gay go ác liệt,

Vũ khí tối tân quân lính bạo tàn,

Lũ tay sai cúi đầu hèn hạ.

Theo lời Bác đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào.


Giải phóng Sài Gòn thống nhất non sông,

Nước Việt Nam ta hòa bình hạnh phúc.

Toàn dân tộc vươn lên theo ngọn cờ hồng,

Hiện đại hóa công nông cùng tiến bước.


Các bạn trẻ thanh niên thân mến,

Đã qua rồi một thời chinh chiến,

Đâu kể gì gian khó với hi sinh,

Quyết giành hòa bình cho nhân dân.


Đến ngày nay là thời của các bạn nam nữ thanh niên,

Thời tuổi trẻ, thời văn minh tiến bộ.

Lớp người già chúng tôi vô cùng mừng rỡ,

Đất nước sẽ sáng rực Thái Bình Dương.


Việt Nam ơi! Bốn ngàn năm văn hiến

Sẽ từ đây sáng mãi muôn đời.

Tuổi trẻ Việt Nam đang căng tràn sức lực,

Hãy vươn lên nhận lấy sứ mạng của tương lai.


Năm mươi năm Hội liên hiệp thanh niên

Mang truyền thống những anh hùng dân tộc.


Nhân hôm nay kỷ niệm ngày thành lập,

Xin chân thành chúc tuổi trẻ Việt Nam

Giữ gìn non sông gấm vóc vững vàng,

Đưa đất nước tiến ngang tầm thế giới.

 

 

 

 


HỨA KHẮC VŨ

Ngày khai trường


Tôi đưa cháu đến trường,

Lòng rộn rã lạ thường.

Tưởng như mình đi học,

Một chút gì vấn vương.


Ngôi trường thời đại cũ

Chiến tranh xóa mất rồi.

Thầy cô, người mỗi ngả

Qua bao cuộc bể dâu.


Bạn bè, người hy sinh,

Kẻ tha phương cầu thực.

Có dịp gặp lại nhau,

Ai cũng bạc mái đầu.


Hôm nay ngày khai trường,

Lòng bỗng thấy nhớ thương

Thời ngây ngô, thơ mộng

Như giấy trắng học đường.

 

 

 

 


QUỐC BỬU

Ơn thầy cô giáo


“Ơn cha nghĩa mẹ nặng trìu”

Ơn thầy cô giáo bấy nhiêu cho vừa.

Mẹ cha dầu dãi nắng mưa,

Nuôi con khôn lớn nhặt thưa nỗi niềm.


Thầy cô dạy bảo ngày đêm,

Văn hay, chữ tốt, trái tim trong ngần.

Tiên học lễ, hậu học văn,

Thương người như thể thương thân của mình.


Tâm hồn trong sáng lung linh,

Trò ngoan học giỏi nghĩa tình đẹp sao.

Vườn hoa sặc sỡ sắc màu,

Đơm bông kết trái dạt dào xanh tươi.


Chúc cô hoa nở nụ cười

Chúc thầy rạng rỡ sáng ngời ánh sao.

 

 

 

 


THANH PHƯƠNG

Lắng động


Mặc thời gian cứ trôi, cứ trôi,

Vầng trăng vẫn sáng mãi không thôi

Như ta vẫn mặc thời gian khuất

Lắng đọng trong tim chút bồi hồi.


Ai đã một lần đến chốn xưa,

Mới hay cành phượng vẫn đong đưa,

Từng bông đỏ rực ngoài sân nhớ,

Nhớ tiếng thầy cô mấy cho vừa.


“Hãy để cho lòng ngập tình thương,

Ta sẽ thấy cuộc đời hạnh phúc”

Lời cô dạy một chiều thơ ấu

Đến bây giờ tim vẫn còn vương.

 

 

 

 


TIẾN LUÔN

Tâm tư một giáo viên về hưu


Nhớ lại thời trai trẻ

Dạy học trò a ê.

Các cháu nghèo biết chữ,

Sao mà thấy vui ghê!


Rồi tham gia kháng chiến

Suốt gần ba mươi năm

Đánh Tây và đánh Mỹ

Bằng báo chí, thơ văn.


Sau những ngày giải phóng

Nhiều lần đứng bục cao,

Nhỏ họng mà tiếng lớn

Nói dài dài thao thao.


Không chỉ chuyện nước mình

Mà chuyện cả hành tinh

Sôi nổi theo ước vọng

Xây thế giới hòa bình.


Đến ngày được về hưu

Cảm thấy rất tự hào,

Nằm nhà lãnh lương tháng

Ôi sung sướng làm sao!


Đến cơ chế thị trường,

Ai nghe cũng thấy mừng.

Đua bán buôn, sản xuất

Đổi đời, no ấm hơn.


Riêng mình thấy chơi vơi,

Hụt hẫng giữa chợ đời.

Không có tiền làm vốn

Làm sao sống thảnh thơi?


Dạy cháu học, nó nói:

“Sách vở giờ thay đổi,

Nội dạy sai cả rồi!”

Mỗi năm mỗi in mới.


Thôi đành nhờ vợ già

Bày bán ít tạp hóa

Giao cho mình lau nhà,

Rửa chén bát, đi chợ.


Đi chợ tưởng là thường,

Phải biết liệu biết lường

Không mau tay, lanh mắt

Ăn rau héo cá ươn.


Đêm nằm không ngủ được

Cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ.

Một giờ khuya ngồi dậy

Lấy giấy, viết làm thơ.


Thơ không đem đi bán

Dành tặng bạn xem chơi.

Có lòng tôi trong đó,

Bạn đọc là mừng rồi...


Cuối tháng, chiều thứ bảy,

Lại cùng nhau đến đây

Sinh hoạt Câu lạc bộ,

Thơ, không rượu mà say.


Dù chân yếu, tay run,

Chữ viết nét không suôn,

Đầu óc vẫn sáng suốt

Tinh thần vẫn Tiến Luôn.

 

 

 

 


PHAN LIÊN KHÊ

Vẫn nhớ nụ tầm xuân


Vườn cà nhà anh có bụi tầm xuân,

Từng cánh hoa vàng, sớm nay anh hái.

Nâng niu trên tay một cành hoa dại,

Dù không đi tìm, vẫn thấy mùa xuân.


Mỗi một nụ hoa chỉ nở một lần,

Em đã sang sông, không còn trở lại

Để được gặp anh như thời con gái

Mái tóc hoa cài, anh có buồn không ?


Chẳng được đẹp như hoa cúc, hoa hồng

Em như một nụ tầm xuân bé nhỏ,

Sao mà lại để anh thương, anh nhớ,

Có lúc trong lòng như nổi bão giông ?


Mấy lá trầu cay chỉ có ba đồng

Thôi lỡ hẹn rồi, chờ anh kiếp khác.

Em thương anh qua một thời trận mạc

Ngày trở về, vẫn nhớ nụ tầm xuân.

 

 

 

 


THÚY MINH

Biển


Biển xanh, xanh tận chân trời,

Trời xanh, lãng đãng mây trôi bồng bềnh.

Nắng vàng tỏa sáng lung linh,

Hải âu bay lượn soi mình chao nghiêng.


Xa xa thấp thoáng bóng thuyền,

Buồm căng, gió lộng lướt trên sóng trồi.

Xin đừng giông bão biển ơi,

Cho thuyền về bến tới nơi an toàn.

 

 

 

 


THÚY MINH

Chung thủy


Trên bờ bãi cát trải dài,

Biển ôm bờ cát, hát bài tình ca.

Rì rào sóng vỗ thiết tha,

Biển xanh cát trắng, đôi ta mặn nồng.

Cho dù trời có bão giông,

Biển xanh, cát trắng một lòng bên nhau.

 

 

 

 


MINH HỒNG

Tiếng thét đứa con rơi


Đi giữa dòng người con chen kiếm mẹ,

Chạy lại dòng đời, cố lấn tìm cha.

Đến khắp bốn phương nào con có thấy,

Chỉ thấy đời mình mảnh vỡ làm ba.


Mảnh của cha, cha ném khi thai nghén,

Mảnh của mẹ, mẹ bỏ lúc sinh ra,

Mảnh con còn lại, đời giữ lại,

Giữ lại mảnh đời không mẹ, không cha!


Đói khóc oa oa, con không sữa mẹ,

Mở mắt chào đời, cha cúi đi qua.

Người thương nuôi nấng, đời dạy dỗ,

Đến tận bây giờ mới hiểu sâu xa.


Cha ném mẹ mang một hòn máu đỏ,

Mẹ bỏ cho đời một đứa con thơ,

Cha không đòi mẹ trả lại hòn máu đó,

Mẹ chẳng hỏi đời đứa trẻ bơ vơ.

 

 

 

 


PHAN LIÊN KHÊ

Tằm nhả tơ


Bảy chục mùa xuân, mắt đã mờ

Nhưng còn lai láng một hồn thơ

Nhân tình, thế thái, suy ngày tháng

Chữ nghĩa văn chương, luyện sớm trưa.


Yêu nước, lòng son từ thuở ấy

Thương nòi, máu đỏ tận ngày xưa.

Gần xa bè bạn thương tìm đến

Ăn lá nên tằm phải nhả tơ.

 

 


CÁC ĐƠN VỊ LIÊN KẾT

may rang ca phe ca phe sach ca phe nguyen chat may photocopy thue may photocopy