8/ Tập san thơ Hương Sen số 16 (Phần 1).
CÂU LẠC BỘ THƠ 28-7
HƯƠNG SEN
TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ
SỐ 16
KỶ NIỆM 100 NĂM NGÀY BÁC HỒ RA ĐI TÌM ĐƯỜNG CỨU NƯỚC (5/6/1911 – 5/6/2011)
ĐÌNH TÍN
Kỷ niệm ngày sinh Bác Hồ
19-5 sinh nhật Bác Hồ,
Người đi xây dựng cơ đồ Việt Nam.
Mác – Lê ánh sáng vinh quang
Tự do, độc lập vẻ vang nước nhà.
Bác đi Âu, Á, Mỹ, Nga
Con đường cứu nước tìm ra cho đời.
Tinh thần cách mạng sáng ngời,
Nhân dân tranh đấu, Đảng thời tiền phong.
Làm nên cách mạng thành công
Bắc Nam một giải, non sông huy hoàng.
Ngàn năm dân tộc Việt Nam,
Nhớ ơn lãnh tụ muôn vàn kính yêu.
Nguyên tiêu tình Bác
Muôn ngàn việc phải lo toan,
Thi thơ chẳng bỏ, dân gian chẳng mờ.
Mỗi năm tết đến có thơ
Hô hào binh sĩ, phất cờ quân dân.
Vui mừng Bác lại chúc xuân,
Động viên tướng lĩnh, muôn phần chớ quên.
Nguyên tiêu thơ Bác vững bền,
Trở nên ngày hội khắp miền thi thơ.
Nguyên tiêu, phấp phới ngọn cờ,
Chung lòng, chung sức, bài thơ thắm tình.
ĐOÀN LÂM
Ngày ấy, Người ra đi
Cái ngày Người đã ra đi,
Nhà Rồng, bến cảng đến khi nào về.
Quê hương trong cảnh não nề,
Thực dân, phong kiến trăm bề đắng cay.
Lênh đênh trên một con tàu,
Đại dương sóng nước năm châu nhọc nhằn.
Văn Ba – thủy thủ là anh,
Nấu cơm, phụ việc năm canh đốt lò.
Nữ thần nước Mỹ đây rồi,
Tự do – đứng giữa bầu trời nguy nga.
Tưởng rằng bác ái bao la,
Coi dân lao động chẳng ra con người.
Luân đôn xứ sở sương mù,
Công nhân thất nghiệp, tội tù đòn roi.
Pa-ri nước Pháp thử coi,
Thợ thuyền cực khổ, đói nghèo triền miên.
Thế gian trên trái đất này,
Giàu nghèo, chủ tớ, cũng người cả thôi.
Người giàu ăn trên ngồi chơi
Nghèo thời nô lệ, cuộc đời lầm than.
Hỡi ai cực khổ bần hàn,
Vùng lên tranh đấu, diễn đàn châu Âu.
Văn Ba – Anh Nguyễn từ lâu,
Theo con đường Mác, dẫn đầu ghi tên.
Luận cương Các Mác – Lê nin,
Tràn đầy hạnh phúc, niềm tin sáng ngời.
Việt Nam, tổ quốc ta ơi,
Con đường cứu nước tuyệt vời là đây.
Mau về châu Á, Hồng Kông
Họp bàn ra đảng công nông dẫn đường.
Lấy tên cộng sản Việt Nam,
Ngọn cờ giải phóng kiên cường đấu tranh.
Xa quê hương ba mươi năm,
Trở về tổ quốc trăng rằm mùa xuân.
Tân Trào Đại hội quốc dân,
Phất cờ Tháng Tám diệt quân bạo tàn.
Ba Đình – Hà Nội thủ đô,
Tuyên ngôn độc lập, cụ Hồ Chí Minh.
Việt Nam thống nhất hòa bình
Mồng hai tháng chín đinh ninh lời thề.
Khi đi tên gọi Văn Ba
Trở về Hà Nội, Bác là Hồ Chí Minh.
Từ bến Nhà Rồng
Ngày ấy Người ra đi
Từ Nhà Rồng bến cảng
Trên tàu buôn của Pháp,
Là thủy thủ Văn Ba.
Ngày ấy Người ra đi,
Đất nước còn lầm than,
Thực dân và phong kiến,
Bao cực khổ bần hàn.
Ngày ấy Người ra đi
Tìm con đường cứu nước
Vì tình yêu tổ quốc
Gian khổ chẳng quản chi.
Ngày ấy Người ra đi
Khắp năm châu bốn biển,
Nhìn thế nhân khốn khổ
Cuộc sống chẳng bình yên.
Dưới tượng thần Tự do
Những con người khốn khổ,
Công lý có ai cho
Phải vùng lên tranh đấu.
Pa-ri đầy tráng lệ
Kinh thành của châu Âu
Thất nghiệp, còn đói khát
Mà ca tụng gì đâu?
Luân Đôn xứ sương mù
Ra cái vẻ mỹ miều
Nào tự do, bác ái
Công nhân khổ trăm chiều.
Đâu cũng hai loại người
Bóc lột và nô lệ,
Phải đánh đổ cường quyền
Đòi dân sinh, dân chủ.
Lũ đế quốc thực dân
Ngồi chia của giành phần,
Dám gửi một bức thư
Đòi Việt Nam độc lập.
Những ngày Đại hội Tua
Lấy tên Nguyễn Ái Quốc,
Vào quốc tế thứ ba
Theo con đường của Mác.
Ngồi trong phòng mà khóc
Đọc luận cương Lê-nin,
Đây con đường giải phóng
Cho dân Việt Nam mình.
Người trở về Hồng Kông
Thống nhất đảng cả nước
Đảng cộng sản Việt Nam
Trang sử vàng chói lọi.
Thời cơ đến rất gần
Mau trở về tổ quốc
Cùng Đảng và toàn dân
Giành chính quyền cách mạng.
Tại quảng trường Ba Đình
Người là Hồ Chí Minh
Đọc tuyên ngôn độc lập
Nước Việt Nam hòa bình.
Ra đi từ bến Nhà Rồng
Trở về Hà Nội, cờ hồng tung bay.
Nhờ ai mới có ngày nay
Chúng con phải nhớ công này Bác ơi!
Ra đi từ bến Nhà Rồng,
Hôm nay ôn lại sử hồng trăm năm.
Trăm năm với bấy nhiêu ngày
Việt Nam tổ quốc đổi thay muôn phần.
HẢI KHÁNH
Con mơ về viếng làng Sen
Con mơ về viếng làng Sen
Nam Đàn, quê Bác khắp miền đẹp xinh.
Nhà xây mới, vườn cây xanh,
Đường thênh nhựa bóng xa quanh tiếp đường.
Ruộng đồng xanh ngát tỏa hương
Nhớ Người nhớ mãi thân thương quê Người.
Con tìm bóng dáng, Bác ơi
Đất lành chim hót, sân trời xôn xao.
Mắt con rướm lệ nghẹn ngào
Trước bàn thờ Bác, cúi đầu lặng thinh.
Ngỡ như đang ở nhà mình
Vô vàn nhớ Bác ân tình ngàn năm.
Mây chiều giếng Cốc trôi giăng
Đời mừng con cháu lời vàng đinh ninh.
Nhớ xưa tụ nghĩa anh minh
Đuổi Tây, cứu nước, nghĩa tình văn thân.
Thiếu thời câu cá ao làng,
Lò rèn cụ Bích bên đường còn đây.
Lửa hồng xưa đỏ những ngày,
Nung rèn ý chí chiêu tài cứu dân.
Về quê ngoại, nắng nhạt dần,
Mái tranh nghèo trải bao lần gió mưa.
Mẹ hiền dệt lụa năm xưa,
Tay đưa nhịp võng thoi đưa mấy lần.
Lời ru, lời của nước non,
Nôi tiên nhân nghĩa cội nguồn thủy chung.
Núi sông linh khí tụ hồng
Tinh hoa hào kiệt anh hùng thánh sinh.
Đinh ninh lời Bác sắt son
Tháng năm sáng lộng nhân gian,
Ánh dương tỏa khắp trời nam rực hồng.
Ngời xuân hào khí non sông,
“Địa linh nhân kiệt” anh hùng tinh hoa.
Làng Sen hương ngát bao la,
Nam Đàn, Hồng Lĩnh bài ca ân tình.
Chân trời mở cõi bình minh,
Xua đi bóng tối, phá xiềng thực dân.
Người đi từ tuổi thanh xuân,
Tìm đường cứu nước bước chân mọi miền.
Á, Âu, Phi, Mỹ... thác ghềnh
Tìm ra chân lý Mác - Lê nin sáng ngần.
Người luôn vì nước vì dân
Người thầy, một bậc vĩ nhân diệu kỳ.
Tuyệt vời nhân ái, lương tri
Nhiệm mầu sức mạnh thần kỳ vô song.
Ba mươi năm thiên sử hồng,
Giặc tan, Nam Bắc về chung một nhà.
Vườn xuân hạnh phúc muôn hoa
Nhớ ơn Đảng, Bác thiết tha trọn đời.
Làm theo di chúc của Người,
Đồng tâm trí lực vá trời, dời non.
Đinh ninh lời Bác sắt son,
Dân giàu, nước mạnh sáng cùng năm châu.
Ơn Người cứu nước
Rèn ý chí tìm đường cứu nước,
Vạch mưu thần bôn vượt trùng dương.
Á, Âu, Phi, Mỹ… bốn phương
Tìm mưu kế sách diệt phường thực dân.
Cũng từ đó bước chân khắp cõi,
Tiếp thu nhiều học hỏi tinh hoa.
Xây cơ sở khắp nước nhà,
Vũ trang, chính trị mở ra khắp cùng.
Năm bốn mốt (1941) Bác cùng hào kiệt
Về Pác Bó lo việc khởi binh.
Bốn năm chuẩn bị hành trình,
Toàn dân hưởng ứng từ thành đến quê.
Bốn lăm (1945) đến quyết thề khởi nghĩa
Quân thù kia khiếp vía kinh hồn.
Từ Cao Lạng đến Cửu Long
Phá đồn, diệt ác tiến công kiên cường.
Điện Biên Phủ, chiến trường quyết định
Giặc Pháp thua, hạ lịnh đầu hàng.
Quân ta toàn thắng vẻ vang,
Hòa bình, độc lập xóm làng tự do.
Ta về lại Thủ đô Hà Nội
Thế giới luôn ca ngợi hoan hô.
Việt Nam rạng rỡ cơ đồ,
Dựng xây đất nước ấm no đẹp giàu.
Đế quốc Mỹ nhảy vào xâm lược
Chúng điên cuồng cướp nước tan hoang.
Bác Hồ và Đảng vinh quang,
Tài tình lãnh đạo đánh tan giặc thù.
Hai cuộc chiến ta thu thắng lợi,
Nước Việt Nam một giải sơn hà.
Năm châu, bốn biển ngợi ca,
Bác Hồ vĩ đại, Đảng ta anh hùng.
Thời đổi mới thành công xuất sắc
Tiến bộ nhiều, mọi mặt nâng cao,
Sánh vai hội nhập bang giao
Bốn phương bè bạn đón chào tiến lên!
Đời nhớ mãi hành trình cứu nước
Ơn Bác Hồ thiên phước cứu tinh.
Việt Nam giàu mạnh, văn minh,
Anh hùng sáng mãi quang vinh đời đời.
LÂM VĂN HOÀN
Bến Nhà Rồng
Trăm năm trước Bến này tiễn Bác,
Lặng lẽ chiều con nước triều lên.
Những ánh mắt thầm theo đưa tiễn,
Trái tim Người, sóng vỗ vô biên.
Rửa bát, lau sàn chi sờn dạ,
Sóng cồn giá lạnh há so gan.
Viên gạch ủ hồng niềm khát vọng,
Xứ người tìm thấy đích vinh quang…
Từ ấy Việt Nam bỗng sáng ngời
Vinh quang mãi mãi với tên Người.
Giặc lớn, thù to đều run sợ,
Trái tim bè bạn tỏa muôn nơi.
Nhìn lại nơi này thế kỷ sau,
Bác ơi ngày ấy bước xuống tàu
Chắc đã ánh ngời viên ngọc đỏ,
Theo Bác đi cùng hết năm châu.
Viên ngọc càng ngời sáng bến xưa
Càng thêm lộng lẫy đỏ sắc cờ.
Trăm năm mắt Bác cười rạng rỡ
Tỏa sáng muôn lòng muôn ý thơ.
Hào khí miền đưa tiễn
Đã trăm năm
Hào khí Bến Nhà Rồng,
Náo nức miền đưa tiễn.
Bao con tàu Đi và Đến
Tự bao giờ,
Thành ký ức thiêng liêng.
Ba mươi sáu năm
Giải phóng Miền Nam,
Thành phố Bác chói lòa sắc đỏ,
Những ánh mắt cười
Xúc động đến rưng rưng.
Sự nức lòng
Truyền theo hơi lửa,
Những trái tim già
Nung nóng lớp cháu con.
Hào khí ngày trở về
Đang rừng rực tâm can.
Ba mươi sáu năm
Thoáng thời gian chợt tới
Biết bao điều kín thầm chưa nói,
Chỉ rung lên
Những nhịp trầm hùng
Được khơi truyền
Từ ngày tiễn đưa đã trọn trăm năm
Thành hiện thực ngày về xán lạn.
Đón chào Người
Triệu con tim sung sướng
Đâu chỉ bây giờ
Vui đến cả ngàn năm.
Nguyên tiêu Tân Mão
Nguyên Tiêu ngắm ánh trăng vàng tỏa
Gió Xuân gợi nhớ áng thơ Người
Chút lạnh cuối mùa êm dịu quá,
Lòng thơ xúc cảm nỗi láng lai.
Lão giả an chi thanh thản lạ,
Văn phòng công việc rộn ràng vui.
Tuế nguyệt đời người, đời thanh nhã,
Say tình yêu cảnh, nước mây trôi.
Câu lạc bộ thơ 28-11
Những mái đầu bạc trắng thời gian,
Những cuộc đời từng trải gian nan.
Giữ cả ngàn trang đời tâm huyết,
Hòa Nguyên tiêu cung bậc tao nhân.
Trăm năm Bến tiễn Người xa nước,
Trầm tư những ánh mắt quây quần.
Bỗng vút lên cao vần thi hứng
Đoàn người bừng tỏa áng thơ Xuân.
LÊ VĂN ĐẠT
Hành quân nhớ Bác
Pháo bầy đề ba nổ tung trời,
Bom bi giặc ném dội khắp nơi,
Vào giữa đội hình lúc hành quân
Lửa lòng xung kích, quân ta tới.
Biệt kích lũ giặc chặn đường đi
Chúng gài mìn lá, mìn định hướng.
Cắt kẽm gai, quân ta đặc công
Vào trận địa, quân ta công đồn.
Vâng lời Bác, lệnh tổng tấn công,
Đánh cho Mỹ cút, ngụy lật nhào.
Độc lập tự do quyết giành được,
Hòa bình thống nhất thỏa khát khao.
MAI XUÂN THƯỞNG
In dấu chân Người
Dục Thanh – Phan Thiết – Tất Thành
Thầy xưa trường cũ cội cành còn đây.
Cà Ty bến nước lồng mây,
Ngàn sau mãi nhớ người thầy kính yêu.
Thuở ấy ảm đạm đìu hiu,
Việt Nam nô lệ tiêu điều tang thương.
Tuổi xanh trăn trở dặm trường
Dừng chân rọi sáng ánh dương những ngày 1
Nhiệt tâm cứu nước dứt day
Sài Gòn xóm thợ bao ngày ưu tư.
Nhà Rồng bến cảng giã từ
Văn Ba – Latouche chu du toàn cầu 2
Ái Quốc nổi tiếng năm châu
Rực hồng yêu nước – toàn cầu liên minh.
Mác – Lê học thuyết cứu tinh
Tuyên ngôn Độc lập tài tình hiến dâng 3
Hồ Chí Minh – số 1 công dân
Cha già dân tộc đức ân cao vời
Dục Thanh – Phan Thiết đời đời
Yêu thương biết mấy, chân Người còn in!
1 Tháng 8/1910, trên đường từ Quy Nhơn vào Sài Gòn, Nguyễn Tất Thành dừng chân dạy học tại trường Dục Thanh – Phan Thiết.
2 Ngày 5/6/1911, với tên gọi mới Văn Ba, Bác Hồ đã lên tàu Améral Latouche Tréville đi khắp năm châu bốn bể.
3 Tuyên ngôn Độc lập ngày 2/9/1945.
Nhớ công ơn Bác
Trăm năm ngày Bác lên đường
Tìm phương giải thoát đau thương đồng bào.
Năm châu bốn biển nơi nao,
Hành trình chân Bác dạt dào mến thương.
Châu Âu – châu Mỹ tận tường
Châu Phi, châu Á đau thương đọa đày.
“Tự do”, “bác ái”… phơi bày
Thực dân đế quốc hăng say... ”thú người”
Ở đâu chân lý trên đời?
Ở đâu giải pháp cứu người giúp dân?
Đây rồi, ánh sáng thánh thần,
Lê-nin cương lĩnh, ân nhân đây rồi!
Trải qua giây phút bồi hồi
Đôi dòng lệ ấm lăn trôi má Người
Giữa phòng lặng lẽ mình thôi,
Bác reo như để người đời cùng nghe.
30 năm lặn lội tìm đường,
Mùa Xuân 1941, quê hương Bác về.
Trải qua sóng gió trăm bề,
Nghìn cân sợi tóc sơn khê chống chèo.
30 năm kháng chiến gieo neo,
Kiên cường, trí tuệ hiểm nghèo vượt qua.
Độc lập, thống nhất đơm hoa,
Việt Nam yêu dấu đang đà vươn cao.
Cháu con lòng mãi nao nao
Nhớ công ơn Bác thuở nào Bác đi!
Sáng ngời trời Nam
Nhân kỷ niệm 1000 năm Thăng Long - Hà Nội
Xuân nay Đại Lải lại về,
Trung ương nhà nghỉ thỏa thê ấm nồng.
Lão thành Cách mạng, bà – ông
Bốn phương hội tụ ửng hồng ánh dương.
Về lăng viếng Bác kính thương
Đền Đô, Bát Đế dâng hương Lý Hoàng.
Thăng Long ngoạn cảnh khang trang,
Sóc Sơn – Phù Đổng hiên ngang lưng trời 1
Tình dân nghĩa nước vun bồi,
Non sông hoa gấm sáng ngời trời Nam.
Hùng Vương dựng nước cao thâm,
Đời đời con cháu quyết tâm giữ gìn.
Trăm năm ơn Bác tìm đường 2
Thành công thắng lợi lời thương dặn dò.
Cháu con dốc sức chăm lo,
Khí thiêng tổ quốc điểm tô rực hồng.
Lão thành vững dạ yên lòng,
Cháu con tiếp bước thành đồng hiên ngang.
Tre già măng mọc vẻ vang,
Đời đời tiếp nối huy hoàng xanh tươi!
1 Tượng Phù Đổng Thiên Vương sừng sững trên đỉnh cao núi Sóc Sơn.
2 5/6/1911 – 2/6/2011.
MINH HỒNG
Bác ơi
Gương sáng Bác soi mọi kiếp người,
Sáng soi hồn Đảng đến muôn nơi.
Người dành tất cả cho dân tộc,
Không chút riêng tư suốt cuộc đời.
Giản dị, khiêm nhường bao độ lượng,
Học Người mãi mãi, học không thôi.
Bác ơi! Con nhớ lời căn dặn,
Sống để thành người mãi Bác ơi!
Bác về
Ba mươi năm Bác tìm đường,
Cứu dân, cứu nước thoát phường xâm lăng.
Bác về Pắc Bó, Cao Bằng,
Hôn lên đất mẹ, tuốt trần gươm ra.
Ánh hồng chiếu sáng bao la,
Giang tay ôm lấy sơn hà vững tin.
Từ núi Mác, suối Lê-nin,
Lắng nghe vó ngựa về in lưng đèo.
Núi rừng Việt Bắc cheo leo,
Hành quân đêm dưới trăng treo, Bác cười.
Thu – Đông chiến dịch rung trời,
Gậy nâng chân Bác khắp nơi đường dài.
Thấm mồ hôi ướt khăn vai,
Bữa ăn Bác cũng sắn khoai đỡ lòng.
Bác thương bộ đội, dân công,
Bồn chồn đêm xuống, Bác không ngủ nhiều.
Núi cao phủ bởi mây chiều,
Đêm đông giá rét thương nhiều Bác ơi!
Đuốc thiêng Bác tỏa sáng ngời,
Quân reo chiến thắng dưới trời Điện Biên.
Tin vui nô nức mọi miền,
Chín năm đánh trận Điện Biên anh hùng.
Nhớ công ơn Bác
Cháu về thăm bến Nhà Rồng
Mà như thấy Bác bên dòng sông xưa.
Nơi này Bác đứng sớm trưa
Nơi này nâng bước tiễn đưa xuống tàu.
Anh Ba bồi bếp năm nào
Bác là dòng máu đồng bào khổ đau.
Bôn ba đến với phong trào
Ngọn cờ Xô-viết giương cao Tháng Mười
Gọi về Tháng Tám, Bác ơi,
Mác – Lê nin toả sáng ngời hào quang!
Bừng bừng nhiệt huyết dâng tràn,
Trùng dương Bác vượt muôn ngàn sóng khơi.
Bác là ánh sáng mặt trời
Soi trong chân lý, sáng ngời núi sông.
Bác về dân tộc thỏa mong,
Niềm tin về với chiến công oai hùng.
Toàn dân nô nức tột cùng,
Tuyên ngôn Độc lập, phá tung gông xiềng.
Chín năm lừng lẫy Điện Biên
Đánh cho quân Pháp đảo điên cuốn cờ.
Nước non chia tạm đôi bờ,
Dòng sông Bến Hải như tơ rối lòng.
Nửa dòng phía Bắc chảy trong,
Phía Nam một nửa dòng sông đục ngầu.
Hiền Lương gánh nặng hai đầu
Bắc Nam chung một nhịp cầu quê hương.
Bác luôn theo bước chiến trường,
Đánh cho giặc Mỹ hết phương vẫy vùng.
Thơ xuân, Bác chúc hào hùng
Mậu Thân, sáu tám quyết cùng lập công.
Niềm vui chiến thắng hợp đồng
Kính dâng lên Bác chiến công lẫy lừng.
Rưng rưng nước mắt, Bác mừng
Bác truyền cả nước không ngừng tiến công.
Bảy lăm, vang dội núi sông
Mùa xuân toàn thắng về trong đợi chờ.
Hiền Lương nối nhịp đôi bờ,
Bắc Nam thống nhất ước mơ trọn đời.
Thiêng liêng Di chúc nhớ lời,
Đảng đưa dân tộc đến thời phồn vinh.
Bác là Bác Hồ Chí Minh
Vì dân, vì nước, hy sinh sáng ngời.
Ơn Bác như biển, như trời
Ghi lòng tạc dạ, đời đời không phai.
Vào viếng lăng Bác
Người nằm đó, Bác Hồ yêu thương đó,
Cả một đời nào Bác ngủ yên đâu.
Vì tổ quốc, vì nhân dân, vì Đảng
Bác trở mình thao thức những đêm thâu.
Nhẹ nhàng thôi, Bác đang say giấc ngủ,
Vầng trán cao lồng lộng, trái tim hồng.
Người nằm đó, nghe hồn Lê-nin gọi
Nắng Ba Đình bừng toả sáng mênh mông.
Thanh thản quá, dáng thánh hiền đức độ,
Bác đang vui đất nước sống thanh bình.
Dân với Đảng khối keo sơn gắn chặt
Khắp năm châu, bè bạn cũng đồng tình.
Ngoài ngực áo ka ki Người thường mặc,
Chẳng một lần Bác chịu gắn huân chương.
Trong ngực áo là trái tim vĩ đại
Với tấm lòng độ lượng, tấm lòng thương.
Trời tháng năm, mưa rơi rơi nặng hạt,
Người tháng năm, trong thương nhớ bồi hồi.
Yên giấc ngủ, có cháu con quanh Bác,
Nén hương lòng cháy mãi, Bác Hồ ơi!
Vào thăm vườn nhà Bác
Vào thăm vườn Bác sáng nay
Năm tháng Bác đi ở lối này.
Hoa nở, bướm vờn đôi cánh mỏng,
Tiếng chim thanh thoát hót chuyền cây.
Trong giữa vườn cây có một cây,
Một cây vú sữa đứng nơi này,
Miền Nam dâng Bác từ ngày ấy
Bác quý, Bác trồng, Bác bón chăm.
Thăm nếp nhà sàn nhẹ bước chân,
Thăm nhà lãnh tụ của nhân dân,
Đơn sơ, giản dị, thiêng liêng quá,
Di chúc của Người thấm mỗi câu.
Chiếc áo ka ki, mũ đội đầu,
Cái giường hơi ấm vắng từ lâu.
Sáng nay như Bác về đang ngủ
Giấc ngủ ngon lành giấc ngủ sâu.
MINH KHÂM
Nam Cường đón Bác về thăm
Nhân kỉ niệm ngày Chủ tịch Hồ Chí Minh về thăm xã Nam Cường – huyện Tiền Hải – tỉnh Thái Bình. Nơi đây vừa lấn biển khai hoang, đồng bào chưa ổn định, người đến thì ít, người đi thì nhiều, chưa đủ điều kiện để được thành lập xã lúc bấy giờ. Chính vì thế Bác Hồ đã về thăm vào lúc 8h30 sáng ngày 26/3/1962. Tôi viết bài thơ này ghi lại một kỷ niệm khó quên:
Nhớ ngày hai sáu tháng ba
Nam Cường Tiền Hải sáu hai Bác về.
Bác Hồ trông đã tuy già,
Người đi xông xáo hơn là thanh niên.
Dẫn đường đón Bác đầu tiên,
Bác thăm nhà khác cháu liền đi theo.
Khách quan Người nói khéo thay,
Không cần bố trí trước ngày mới hay.
Bác về trụ sở họp ngay,
Gặp anh thường trực khoanh tay tần ngần.
Cháu thưa tên Thốn họ Trần,
Bác thay đổi dấu tên Thôn không nghèo.
Đi vào Người dạy tiếp theo,
Thường xuyên rửa mặn thau chua phải làm.
Bao giờ thì mới có cam,
Cháu con xin hứa ba năm quả nhiều.
Gia đình trồng hai mươi cây,
Ba năm cam chiết, hạt trồng trăm năm.
Quê hương ngày đẹp thêm nhiều,
Người đi để lại những điều nhớ ghi.
Bác hy sinh cả cuộc đời
Để cho đất nước rạng ngời năm châu,
Việt Nam thế giới toàn cầu,
Nam Cường xin hứa làm giàu nhanh hơn.
NĂM DÂN
Ánh sáng và bóng tối
Gợi ý từ lời Bác ghi trong sổ lưu niệm về tượng Nữ thần Tự do tại cảng New York lúc Bác mới ngoài 20 tuổi.
Bác đã nói từ lâu
Đuốc chỉ sáng trên đầu
Nữ thần to, cao quá
Mắt mãi nhìn đâu đâu!
Quanh chân thần vẫn tối
Khu Hạc-lem lầy lội
Áo cơm - Thuốc - Trường học
Đêm ngày lo đau đáu
Tự do bao giờ tới?
Con đường Bác chọn
Giữa xóm thợ Pa-ri,
Trong căn gác trọ,
Từng trang sách đỏ
Đến với Người vạch rõ lối đi.
Kết cuộc: Chân quê mà vĩ đại
“Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào….”
Hai từ rất đổi chân quê,
Mọi người đều hiểu, đều nghe hàng ngày.
Thông qua tư tưởng của Người,
Trở thành mệnh lệnh rạng ngời chiến công.
Chẳng đại ngôn vẫn anh hùng.
Phương tiện và hiệu quả
“Một hòn gạch nóng nung tâm huyết,
Mẩu bánh mì con nuôi chí bền…”
Thơ T.H
Đại ngôn mà có ích chi,
Tấm gương thiết thực nhớ ghi khắc lòng.
Trường chinh và địa chấn
Ba mươi năm nơi xứ người
Không chồn chân mỏi gối,
Ngày trở về mở lối bình minh.
Điện Biên Phủ tạo nên địa chấn
Pháp quy hàng với một vạn sáu tù binh.